
Đó không chỉ là một lời nhắn nhủ, mà là một sự thật đau lòng mà chúng ta chỉ nhận ra khi đã quá muộn. Mẹ - người phụ nữ đã âm thầm gánh cả thế giới trên vai, là người dõi theo từng bước bạn đi từ khi bạn chỉ là một sinh linh bé nhỏ trong vòng tay bà. Nửa đời người của mẹ đã trôi qua trong những hy sinh thầm lặng, những đêm trắng mất ngủ, những lần lặng im chịu đựng để con mình được yên ấm.
Thời gian trôi đi, chúng ta trưởng thành, lập gia đình, làm cha, làm mẹ… và rồi bỗng một ngày, ta hiểu ra – hóa ra cha mẹ không cần gì nhiều, chỉ cần một cuộc gọi hỏi thăm, một bữa cơm đủ đầy khi con cái trở về, một cái ôm dù muộn màng.
Bạn thân mến, hãy tự đối tốt với chính bản thân mình nữa, vì rồi bạn cũng sẽ trở thành cha, thành mẹ – sống không còn vì riêng mình mà dành hết tình yêu thương cho con cái. Nhưng bạn có biết không? Dù bạn có dành bao nhiêu tình yêu cho con mình, thì cha mẹ vẫn là người yêu bạn nhất – một tình yêu không điều kiện, không giới hạn, không toan tính.
Đừng đợi đến khi mẹ mất ngủ vì những nỗi khổ của bạn, đừng đem những uất ức của cuộc đời mình trút lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Bởi vì mẹ không còn đủ sức gánh thay bạn, và có thể chỉ biết lặng lẽ khóc thầm mỗi đêm. Hãy chọn cách im lặng khi đau, và chọn cách mỉm cười để mẹ yên lòng. Đừng để mẹ phải lo lắng khi tuổi đã xế chiều.
Tôi từng nghe một câu nói khiến lòng tôi nhói đau: "Nếu một mạng có thể đổi được một mạng, thì trên tầng thượng của bệnh viện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mẹ xếp hàng chờ đến lượt mình..." Bởi vì mẹ – luôn sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng chỉ để con mình sống bình an.
Trong thế giới đầy bon chen này, có ô tô trước nhà không phải là giàu, có mẹ ở nhà mới là có phúc. Chúng ta thường mải mê đi tìm điều lớn lao, mà quên mất mẹ đang già đi từng ngày. Vậy nên, hãy dành thời gian để trở về, để ngồi cạnh mẹ, để nghe lại những câu chuyện lặp đi lặp lại mà mẹ kể – bởi một ngày nào đó, bạn sẽ ước được nghe lại mà chẳng thể nào nữa.
Hãy nhớ rằng…
Khi cha mẹ còn sống, cuộc đời bạn vẫn còn chốn để trở về. Khi cha mẹ không còn, thế giới này sẽ trở nên lạnh lẽo và xa lạ.
Hãy sống sao để mỗi ngày trôi qua, bạn không phải thốt lên hai chữ “giá như”. Đừng để bản thân phải hối hận vì đã quá bận rộn, quá vô tâm hay quá lạnh lùng.
Có thể bạn chưa từng nghĩ đến… một ngày, bạn trở về nhà, gọi lớn “Mẹ ơi!”, và chỉ có sự im lặng đáp lại.
Có thể bạn sẽ bối rối khi phải tự cắm nồi cơm điện, nấu một bữa ăn đơn giản, và bất giác bật khóc vì không còn mẹ bên cạnh chỉ dẫn.
Có thể bạn sẽ nhìn tấm hình cũ, ngắm ánh mắt nhân từ, nụ cười hiền hậu của mẹ, rồi nhận ra mình chưa từng kịp nói lời cảm ơn, chưa từng ôm mẹ đủ lâu, chưa từng mua cho mẹ một bộ đồ đẹp hay đưa mẹ đi du lịch một lần…
Bạn ơi, hãy yêu mẹ khi còn có thể. Hãy gọi về, hãy ghé thăm, hãy làm bất cứ điều gì để mẹ cảm nhận được rằng – mẹ vẫn là người quan trọng nhất trong tim bạn.
Vì một ngày kia, khi mẹ đi rồi, bạn sẽ biết: Không còn ai trên đời này yêu bạn vô điều kiện như mẹ nữa.
VietBF@ sưu tập