|
Nhìn hai người họ đi đâu xa cũng có nhau, ít người dám tin rằng, họ là hai mảnh ghép còn thiếu của nhau. Nhưng khi thấy cái cách họ chăm sóc nhau, thì ai cũng phải ghen tị. Cô chăm sóc ông dịu dàng, tỉ mỉ như một người bạn gái, một người con gái. Còn ông, lại cương quyết nhưng ân cần như một người cha, người anh. Tất cả đều tận tình, trìu mến, ấm áp...
* *
*
Cầm tập hồ sơ khám bệnh trên tay, tay kia cầm cái túi xách, cô thấy khung trời phía sân sau bệnh viện như tối sầm lại. Hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài. Lê từng bước chân khó nhọc đến chiếc ghế đá, nghe tiếng gió rì rào trên tán lá mà lòng buồn rười rượi. Cô đưa ý nghĩ xa xăm. Có tiếng động khẽ bên kia đầu ghế, cô quay lại, khẽ gật đầu chào.
- Cô gái, cô không sao chứ?
- Dạ, cảm ơn chú, cháu không sao ạ!
- Nhưng tôi cảm giác cô không ổn?
- Dạ, có đôi chút ạ!
- Có phải, cô...?
- Chú cũng đi khám bệnh à?
- À không, tôi đi chăm ông cụ thân sinh ra tôi, đang điều trị phổi ở khoa nội.
- Dạ. Cháu cũng đang chuẩn bị nhập viện ở khoa đó đấy.
- Vậy à, cô có đi cùng ai không?
- Dạ không, cháu đi một mình.
- Cô có đi làm thủ tục giờ không? Tôi phải về phòng với ông cụ đây.
- Dạ, chú chờ cháu đi cùng với.
Ánh nắng xiên sau gáy từ tán cây cùng với tiếng lá khua xào xạc, không gian dường như tĩnh lặng, tưởng chừng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của họ.
Im lặng, cô đi sau ông ngoan ngoãn như một đứa trẻ theo cha. Tiếng giày dép gõ lộc cộc khô khốc lên sàn hành lang, lên cầu thang rồi rẽ khuất vào dãy phòng cuối tầng.
- Đến nơi rồi cô. Cô đến phòng phía trước làm thủ tục. Phòng ông cụ nhà tôi đây rồi.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn chú!
Gần trưa nên khá thưa bệnh nhân làm thủ tục ra, nhập viện. Chẳng mất nhiều thời gian, cô đã được hộ lý khoa cho mượn đồ dùng bệnh viện. Khệ nệ với chăn, màn, ga trải giường và quần áo bệnh nhân, cô nhận giường đối diện với ông cụ trong căn phòng bốn giường bệnh.
Cẩn thận trải ga giường, gấp gọn chăn đặt lên màn để làm cái gối. Cô lặng lẽ ra ban công rút điện thoại ra gọi về cho mẹ.
Tiếng nói nhỏ nhẹ kèm theo những tiếng thở dài. Mắt đỏ hoe. Độ năm phút, cô quay trở lại giường. Đưa tay gạt vội mấy giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má, cô lặng lẽ nằm xuống giường.
Cơn gió hiu hiu với sự mệt mỏi là hai kẻ đồng lõa dìu cô vào giấc ngủ lúc nào không hay?
Gương mặt thánh thiện nhưng đầy sự cương nghị của cô thỉnh thoảng hiện lên nỗi nhọc nhằn. Hơi thở cô nhè nhẹ khiến cho các giường bệnh nhân và người nhà cùng phòng đang ồn ào bỗng lắng dịu xuống. Một vài người lắc đầu ái ngại.
Tiếng xe thuốc đẩy của y tá lọc sọc, cùng với tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng làm cô bừng tỉnh.
- Đến giờ tiêm và uống thuốc, cháu mời các cô, các bác người nhà ra ngoài ghế chờ ạ.
Cô từ từ mở mắt, ngơ ngác, rồi cũng hiểu. Nhận mấy túi thuốc cùng lời dặn của y tá, cô lại ầng ậng nước mắt.
Tiếng xe thuốc xa dần, lúc này cô mới thấy đói bụng. Bởi từ tối qua đến giờ, cô đã kịp ăn gì đâu?
Dường như đọc được tình cảnh ấy của cô từ đôi mắt buồn sâu thẳm. Ông với tay mở cánh tủ bệnh nhân lấy chiếc bánh mì ông mua để phòng những khi nhỡ.
- Hình như cô chưa ăn gì từ sáng đâu. Tôi thấy cô mệt mỏi lắm. Cô cầm ăn tạm, để uống thuốc. Kháng sinh nặng, không ăn, không uống thuốc được đâu.
Vừa nói, ông vừa ân cần đưa chiếc bánh mì về phía cô. Hành động trìu mến giống như người cha, người đàn ông lớn chăm sóc cho cô con gái nhỏ. Còn cô, ngước đôi mắt ngấn lệ lên lí nhí.
- Cháu cảm ơn ạ! Nhưng....
- Không nhưng nhị gì hết, cô cầm lấy rồi ăn đi đã.
Đón tấm bánh từ tay ông đã được xé vỏ, cô nhẹ nhàng ăn từng miếng nhỏ.
- Cô uống thêm chút sữa cho dễ nuốt.
Ông đẩy hộp sữa vừa cắm ống hút về phía cô.
Lần này thì cô không từ chối nữa, mà ngoan ngoãn.
- Vâng ạ!
Chiều buông xuống một cách nhanh chóng, nắng đã tắt dần, bóng tối như muốn nuốt chửng khuôn viên bệnh viện. Cô lại ngân ngấn nước mắt khi nỗi nhớ nhà, nhớ con, nhớ mẹ, mặc dù lúc trước cô gọi về nhà, hai mẹ con đều cố động viên nhau ổn cả.
- Cô đi ăn cơm thôi. Tối rồi. Ở đây tối xuống nhanh và buồn lắm.
Ông lên tiếng, đủ để kéo cô ra khỏi sự tĩnh lặng.
- Vâng. Chú có đi ăn bây giờ không?
- Tôi có. Tôi đi mua cơm lên phòng, hai bố con cùng ăn.
- Chú để cháu đi mua giúp cho. Chú ở lại trông cụ, chứ trong phòng còn ai nữa đâu. Chiều nay hai người kia ra viện rồi.
- Vậy phiền cô quá! Thôi cô ở lại trông cụ giúp tôi. Tôi đi mua đồ ăn nhanh rồi về.
- Dạ, thế cũng được ạ. Chú mua luôn giúp cháu, rồi về ba ông con cùng ăn cho vui.
.....
- Chú và cụ ăn gì, cháu ăn nấy. Cháu dễ nuôi mà.
Cô gượng cười.
Trăng hạ tuần lờ mờ núp sau mảng mây, gió se se lạnh của buổi đêm tháng mười khiến phòng bệnh như bị nuốt chửng. Bữa cơm đạm bạc của những bệnh nhân cùng người chăm nuôi được dọn ra ngay trên giường bệnh. Lần đầu tiên ăn cơm với họ, hai người đàn ông luống tuổi, nhưng cô lại có cảm giác, dường như thân thiết và gắn bó từ lâu. Họ không sôi nổi nhưng cử chỉ và ánh mắt khiến cô cảm thấy tin cậy, nhất là sự ân cần gắp thức ăn cùng những câu chuyện của ông đối với cha mình và cô.
Sau bữa cơm, cô ý nhị mang đồ đi rửa. Trở vào, cô thấy ông đang chăm chú bên chiếc máy tính xách tay cùng những con chữ. Thấy cô đi đến gần, ông lên tiếng.
- Cô có thích thơ văn không?
- Dạ, cháu có nhưng để viết thì cháu chưa từng.
- Nếu cô yêu thích, tôi có thể hướng dẫn cô.
Vừa nói, ông vừa chỉ cho cô kéo ghế ngồi lại gần để xem. Mười ngón tay ông thoăn thoắt múa trên bàn phím, những con chữ cần mẫn hiện ra.
Lúc này cô mới có dịp ngắm kỹ ông. Mái tóc pha sương, phủ lên vầng trán cương nghị. Đôi mắt sáng, cho cô biết, ông là người thông minh. Vừa viết ông vừa trò chuyện cùng cô. Qua đó cô biết được, ông vốn là nhà giáo về hưu. Cũng từng làm lãnh đạo của trường. Ông dạy tự nhiên nhưng lại có niềm đam mê văn học đến lạ kỳ. Ông đã có không ít những tác phẩm văn học được in trên sách, báo và các tạp chí. Có cả những tác phẩm được phát trên đài tiếng nói Việt Nam. Và hiện giờ, ông đang là một trưởng một ban của hội văn học nghệ thuật tỉnh.
Cô như bị cuốn theo giọng trầm ấm của ông vào cùng những con chữ. Còn ông lại giống như người thầy đang muốn truyền giảng tất cả những tinh hoa văn học mà ông lĩnh hội và tích cóp trong suốt sự nghiệp sáng tác cho cô. Câu chuyện của họ chỉ dừng lại khi có tiếng ho lẫn vào trong tiếng ngáy của ông cụ. Đưa tay xem đồng hồ, ông giục.
- Thôi, khuya rồi. Cô đi ngủ đi. Tôi thấy cô khá thông minh và dường như cũng có sự đam mê văn học. Những ngày còn lại ở đây, tôi sẽ cố gắng truyền dạy kiến thức cơ bản cho cô.
- Dạ, cháu cảm ơn.
* *
*
Những ngày sau đó, phòng bệnh thỉnh thoảng cũng có người ra vào. Nhưng cô và ông cụ có lẽ là hai bệnh nhân phải điều trị lâu nhất. Vì vậy, ba con người gắn bó nhau hơn như một gia đình nhỏ.
Cô kể cho ông nghe chuyện của mình, khi được hỏi tại sao cô lại cứ một mình mà không thấy ai đến thăm.
* *
*
Kể từ ngày ôm hai con về nhà mẹ đẻ vì không chịu được gã chồng chăm ăn, không chịu làm còn cờ bạc, đã vậy gã rất vũ phu. Mỗi lần say rượu hay thua bạc, những trận đòn vô cớ trút xuống cái cơ thể mảnh mai của cô. Cha mất sớm, hai anh chị cũng đã có gia đình, nhưng họ cũng chẳng mấy khá giả. Mẹ già, lại không có lương hưu, giờ thêm ba mẹ con cô, nên cuộc sống thêm phần khó khăn. Vì vậy, cô và mẹ phải làm việc nhiều hơn để lo đủ cho bốn miệng ăn. Thương mẹ, cô làm việc chăm chỉ như một cái máy, từ sáng sớm đến tối mịt mà chẳng quản nắng mưa. Đến độ, cô bị suy nhược cơ thể, nhiều lúc khó thở, tức ngực lại sốt về chiều. Đi khám thì được biết, cô bị chớm lao lực.
Qua ông, cô biết được thêm, ông đã trải qua hai lần đò. Nhưng cả hai lần ông đều thất bại với các bà vợ. Bà thì nghiện lô đề, cờ bạc. Bà lại quá đáo để và hỗn xược. Trong khi, ông chỉ là một nhà giáo luôn lấy sự thanh bần làm đầu. Ông ở vậy, vừa đi dạy, vừa chăm cha mẹ già và ba người con. Giờ đây, mẹ ông đã qua đời. Ba người con của ông đã thành gia thất. Vậy là trong nhà chỉ còn hai cha con, một gần chín mươi tuổi, một ngoài sáu mươi. Thỉnh thoảng ngày nghỉ, ngày lễ trong nhà ông được khỏa lấp bằng niềm vui là tiếng cười đùa của các con và cháu...
* *
*
Cũng khoảng thời gian ấy, facebook của cô bắt đầu xuất hiện khi thì bài thơ, lúc mẩu truyện ngắn. Tất nhiên, có sự trợ giúp của ông. Cô cảm thấy yêu đời và tự tin hơn bên người bạn lớn. Ba tuần điều trị vì thế mà cũng nhanh chóng qua đi. Chiều nay, cả cô và ông đều đi làm thủ tục ra viện. Tự nhiên, trong cô có sự hụt hẫng. Cô không thể lý giải nổi. Dường như cô sợ cái giây phút này thì phải? Có lẽ nào...
Chiếc taxi chở cô cùng cha con ông xinhan rẽ vào con đường làng bụi đỏ, rồi chậm dần và đỗ trước cửa nhà ngôi nhà nhỏ. Mẹ cùng hai con ùa ra đón cô giống như luồng nắng mới mà lâu lắm rồi họ chưa gặp nhau. Cô và bà lỉnh kỉnh túi đồ cá nhân xách vào nhà. Bà cũng không quên mời hai bố con ông vào. Ông lý do, trời đã sẩm tối, lại còn đoạn đường mười cây số nữa để đưa cha về. Chiếc xe từ từ lăn bánh trở ra đường lớn. Thẫn thờ người đứng nhìn theo chiếc xe khuất dần, cô thấy sống mũi mình cay cay...
Tối ấy, cơm nước xong rồi dạy hai con học, cô cùng mẹ trò chuyện một lúc thì cả ba bà cháu đi ngủ. Còn lại một mình với bóng đêm bủa vây. Cô bỗng thấy mình nhỏ bé và đơn lẻ quá đỗi.
Với tay lấy chiếc điện thoại. Cô run run viết tin nhắn " Anh...". Cô nghe tiếng trống ngực đập mạnh. Chẳng hiểu sao, cô lại bị cái cảm giác ấy xâm chiếm. Ừ đấy! Cô nhớ ông thì đã sao nhỉ? Ai đó chả nói, tình cảm là thứ khó giấu mà. Ngón tay cô như rơi vào vô định, cô nhấn gửi vào messenger của ông. Hồi hộp, lo âu, ngại ngùng cùng khuôn mặt nóng ran, mồ hôi rịn ra là những gì cô cảm nhận thấy ở mình ngay bây giờ. Từ phía bên kia, hình ảnh một bông hoa hồng đỏ thắm gửi lại. Cô như vỡ òa cảm xúc. Nước mắt chực rơi. " Hình như em nhớ anh". Cô mạnh dạn viết tiếp và gửi. " Tôi cũng có cảm giác ấy, cô gái ạ, đừng gọi tôi là chú nữa, em nhé!"
Từng dòng, từng dòng tin nhắn cứ thế qua lại. Nhiều lắm, cô thấy mình vui và tự tin lên hẳn bởi những lời động viên cùng những câu nói yêu thương của ông. Bên kia, chắc hẳn ông cũng vậy. Đêm nay, cô chỉ muốn trời mãi không sáng.
" Vâng, em biết rồi. Anh cũng vậy, ngủ ngon nhé! Nhớ không được thức khuya để viết truyện như mọi khi nữa đâu". Cô nhắn tin vẻ phụng phịu khi nhận được tin nhắn của ông. " Khuya rồi, em ngủ đi" . Cô ngoan ngoãn tắt điện thoại, khẽ nằm xuống bên con, cô mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.
* *
*
Những ngày sau đó, những dòng tin nhắn yêu thương cứ đều đều trôi theo thời gian. Cô thấy mình vui và yêu đời hơn bao giờ hết. Bất cứ đi đâu làm gì, cô cũng cảm thấy có ánh mắt trìu mến của ông đang dõi theo. Mỗi tuần, cô chỉ mong nhanh đến ngày nghỉ để được phóng xe ùa đến ông như một cơn gió rồi nũng nịu như một con mèo trong lòng chủ. Rồi cả hai vui vẻ, xoắn xuýt cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm trưa ở nhà ông.
Bên ông, cô cảm thấy tự tin, nhanh nhẹn và không có gì còn là khoảng cách cả. Ông cũng vậy, ông thấy mình trẻ ra khi có cô bên cạnh. Dường như trái tim họ đã tìm được nửa yêu thương mà bao lâu nay thất lạc.
Mặc dù lệch nhau nhiều thứ, nhất là tuổi tác. Nhưng cả ông và cô đều không bị hai bên gia đình phản đối. Ngược lại, khi biết chuyện cô yêu ông, họ luôn tìm cách vun vén. Những lúc như vậy, cô cảm thấy lòng mình ấm áp lạ kì.
* *
*
Kể từ ngày cha ông mất, cô đến thăm ông thường xuyên hơn. Cô không muốn ông đến thăm cô, vì sợ ông đi xe không an toàn. Cô đến và chăm sóc ông như một người vợ, cái cảm giác được ăn cơm cùng nhau dù rất đạm bạc nhưng lại khiến họ dường như chẳng muốn rời. Cô cảm động muốn rơi nước mắt khi tự tay ông gắp những miếng thức ăn cẩn thận để phần cho mẹ và hai con, rồi lại trìu mến nhìn và gắp thức ăn cho mình. Ông yêu cô, luôn luôn sợ mất cô, nhưng có đôi lần, ông âu yếm vuốt tóc cô khi đọc được trong ánh mắt cô điều gì.
- Anh yêu em! Nhưng anh không thể giành cho em danh phận, mặc dù cả anh và em đều độc thân. Có vẻ như nghịch lý, nhưng anh đã nhiều tuổi, em còn trẻ. Anh sợ một ngày nào đó...Em sẽ thành góa phụ.
Những lúc như vậy, cô chỉ biết vòng tay qua cổ ông mà thủ thỉ.
- Với anh, em không cần danh phận. Chỉ cần hai ta mãi yêu thương như thế này là em mãn nguyện lắm rồi. Nên anh đừng nghĩ ngợi gì nữa nhé!
* *
*
Họ vẫn vậy sau mấy năm nay. Vẫn lặng lẽ bên nhau, chăm chút cho nhau như một cặp không thể tách rời. Phải, tình yêu của họ đâu cần đến hôn thú và danh phận?
VietBF©sưu tập
|
|