Sinh ra đă mắc chứng teo năo do suy dinh dưỡng bầu thai, cậu bé 14 tuổi Hứa Văn Huy (Huế) đến bây giờ nhỏ xíu, gày g̣ và chậm phát triển. Huy được sinh ra bởi một người mẹ nghèo và người cha nghiện rượu đă bỏ nhà đi từ lâu.
Chị Hứa Thị Yến (43 tuổi) là mẹ của em Hứa Văn Huy (trú tại xóm Chùa, thôn Phú Gia, xă Lộc Tiến, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên - Huế) cho biết, ở nhà Huy có biệt danh là “bé Mèo”. Biệt danh này xuất phát từ việc người làng thấy thân h́nh nhỏ bé của Huy nên gọi như thế.
Là kết quả của mối t́nh giữa chị Yến và một người đàn ông nghiện rượu tên là Ngô Văn Lành, Huy được sinh ra chỉ nặng khoảng 400 gam, cao chưa đến 30 cm, được bác sĩ kết luận là bị chứng teo năo do suy dinh dưỡng bầu thai.
"Từ lúc mang thai Huy tôi đă thấy có dự cảm không lành, mang thai mà như không, bụng vẫn phẳng ĺ, nhỏ xíu. Lúc sinh Huy ra, c̣n phải nuôi trong lồng kính hơn 10 ngày mới được về nhà", chị Yến tâm sự.
"Tôi và bố Huy là người cùng làng, phải ḷng rồi cưới nhau. Lúc mới cưới chồng tôi hiền như cục đất, không biết rượu chè là ǵ. Tuy nhiên, khi được bố mẹ xây cho căn nhà th́ anh ta (anh Ngô Văn Lành) bỗng nhiên dở chứng suốt ngày đánh đập, hành hạ tôi”, chị Yến chua xót nghĩ lại.
Sau khi Huy chào đời, bố em cũng bỏ đi biệt xứ, đến nay không rơ đi đâu, ba mẹ con dắt díu nuôi nhau từ đó đến giờ, trên Huy c̣n một người anh năm nay 17 tuổi là Ngô Văn Vũ, hiện Vũ đang học tại trường THPT Lộc Tiến, huyện Phú Lộc. Chia sẻ về lư do hai anh em Huy mang họ khác nhau, chị Yến thành thật: “Lúc làm giấy khai sinh cho bé Mèo v́ uất ức chồng nên tôi lấy họ của tôi đặt tên cho cháu”.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Văn Huy đau ốm liên tục, ho hen suyễn, viêm phế quản thay nhau hành hạ em. Huy cũng không nói được nhiều, chỉ thi thoảng khèng khẹc, ú ớ nói được dăm ba từ như cơm, kẹo, sữa... mà phải để ư kỹ lắm mới nghe rơ được. “Mỗi bữa nó chỉ ăn được khoảng 2 muỗng cơm, nước phải bỏ trong chai mới uống, uống được khoảng 2 ngụm là cùng”, chị Yến cho hay.
Khi tiếp xúc với người lạ, Huy tỏ ra rất thân thiện. Huy chạy tới và cười tươi như gặp lại người quen. Theo chị Yến, v́ thân h́nh dị dạng nên nhiều người lạ không biết cứ thấy Huy là sợ và không dám đến gần. “Thấy người là hắn vui rứa đó, ai tỏ ra thân thiện là hắn cười tíu tít. Nhiều người lạ không biết cứ thấy hắn là sợ có dám lại gần mô”, chị Yến ngân ngấn nước mắt nh́n đứa con trai út.
Tuy vậy, không phải lúc nào Huy cũng vui vẻ, nhiều lúc em cũng “trở chứng”. Mỗi lúc giận mẹ, Huy lại ném hết đồ đạc, đập đầu xuống nền xi măng, cắn tay đến chảy máu. Những lúc như thế, chị Yến sợ hăi lấy dây cột Huy lại th́ em mới chịu ngồi yên. Thi thoảng, Huy c̣n chạy ra đường chặn xe người trong xóm nhưng chẳng ai ghét bỏ Huy cả, ai trong xóm cũng thương, có ǵ ngon lại mang cho em.
Hiện tại gánh nặng gia đ́nh của “người chim” đều đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ em. Chị Yến đang làm lao công cho một trung tâm bảo trợ trẻ khuyết tật. Công việc hàng ngày của chị là lo chuyện ăn uống, tắm giặt… cho các trẻ khuyết tật trong trung tâm.
Những ngày hè khi công việc ở trung tâm bảo trợ tạm nghỉ chị Yến lại lên ga Lăng Cô (thị trấn Phú Lộc) để nhặt ve chai, bán hàng rong đến tối mịt với nhà. Với đồng tiền ít ỏi kiếm được chị Yến dùng để lo nuôi hai đứa con nên cuộc sống khá khó khăn. “Nhiều khi khó khăn quá tôi có ư định cho đứa lớn nghỉ học, nhưng nghĩ đời tôi một chữ bẻ đôi cũng không biết nên ráng để cho nó đi học. Được tới đâu th́ hay tới đó”, chị Yến cho hay.