2 năm nay, trộm vía mình từ có 300 người bạn FB lên thành 33000. Nhờ thế, ngày nào cũng có người lạ mời mình cộng tác làm giàu. Đa phần là những bạn rất trẻ, có người chỉ đáng tuổi con mình. FB các bạn ngập tràn đồ hiệu, siêu xe, biệt thự… Nếu chỉ nhìn FB thì hẳn không ít người ước ao, ghen tỵ, mong có cuộc sống như thế.
Các bạn mời mình hợp tác kinh doanh kem trộn, mỹ phẩm xách tay (xách từ đâu thì mình không biết), bánkhóa học làm giàu, bảo hiểm, khóa học giảm bếu, thuốc giảm cân, thực phẩm chức năng và cả thuốc dành cho quý ông yếusl…
Các lời đề nghị đều vô cùng hấp dẫn. Các bạn nói mình “nổi tiếng” nên có thể kiếm được 100-300 triệu/tháng là bình thường. Vốn thì chỉ phải bỏ rất ít, thậm chí có bạn còn nói, mình không cần bỏ vốn (?). Xã hội hiện nay, hầu hết mọi người làm công ăn lương, thu nhập chỉ tầm 5-20tr/tháng, nghe con số hẳn là choáng ngợp.
Nhiều bạn lấy những “phú bà” như Ngân 98, Ngân Collagen, Hoa hậu Thùy Tiên ra làm hình mẫu để mình noi theo và nói, thời nay, người nổi tiếng kiếm tiền “dễ như trở bàn tay”, mình không tranh thủ bánhàngonline là quêmùa, lạc hậu, không thức thời. Mình thường từ chối các bạn rất lịch sự với lý do là mình “không có số giàu sang, chỉ chém gió online chứ không bán chác được gì” nhưng thực ra các bạn không hiểu rằng, mình đã gần 50 tuổi, đã quá trải đời, chưa còn gì chưa qua, từng bị bạn bè lừa nhiều tỷ cách đây mấy chục năm nên mình hiểu, làm giàu chân chính khó như thế nào. Hơn nữa mình không muốn chỉ mới được vài người biết tới đã tranh thủ kiếm tiền, bánsản phẩm mà mình chẳng biết gì về chất lượng. Mình nói thực là mình “nhát như thỏ đế”, không có gan làm ăn, sợ bị chởi ạ.

Quá nhiều bạn trẻ lấy tiền bạc, sự giàu sang làm thước đo duy nhất về giá trị con người, đó là lý do nhiều người nổi tiếng như Ngân 98, Hoàng Hường, Thủy Tiên, Quang Linh Vlog, Hằng Du Mục… lợi dụng sự tin tưởng của fans để bán hàng zỏm, trốnthuế, làm giàu bất chính.
Mình muốn nhắn các bạn trẻ rằng: Các bạn ơi, tiền rất quan trọng, nhưng đừng để nó trở thành mục tiêu duy nhất trong đời. Chúng ta là thế hệ mới, có tri thức, có khát vọng và càng phải có đạo đức và giới hạn. Làm giàu là điều chính đáng, nhưng làm giàu bằng mọi giá thì không.
Nhìn xung quanh biết bao doanh nhân từng thành công rực rỡ, cuối cùng lại vướng vòng lao lý vì lừa đảo, gian dối. Họ mất tất cả, danh dự, tự do, gia đình. Đừng để ánh hào quang che mờ lương tâm.
Chúng ta cần hiểu rõ: Kiếm tiền thế nào là đúng, thế nào là sai. Pháp luật và đạo đức là ranh giới không thể vượt qua. Làm gì cũng phải nghĩ kỹ, để sau này còn có thể ngẩng cao đầu, ăn ngon, ngủ yên.
Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua sự thanh thản và nhân phẩm. Đừng đánh đổi cả cuộc đời chỉ để giàu nhanh. Làm người tử tế, nỗ lực, chăm chỉ, có khát vọng thì dù không giàu cũng sẽ không nghèo, mà cuộc sống lại bền vững hơn nhiều.
Quan trọng nhất là sẽ thanh thản!
Mình, một người trải qua quá nhiều thăng trầm hiểu rõ về sự đánh đổi, về cái giá để có tiền.
Nên các bạn trẻ cứ bình tĩnh sống và làm việc nhé, đừng thấy người khác giàu nhanh mà sốt ruột làm liều, không có đường tắt dẫn tới thành công và giàu có đâu.
Cứ tà tà, đi rồi sẽ đến. Quan trọng là nỗ lực đi chứ không đứng lại!
Sẽ tới lúc bạn nhận ra rằng:
Có làm vất vả bao nhiêu cũng chỉ ngày ăn ba bữa. Nhà 1000 mét cũng chỉ ngủ trên chiếc giường không quá 2m. Phụ nữ đẹp cũng chỉhoan lạc một đêm. Bạn bè nhiều, tri kỷ họa chăng được 1,2 người. Đi xe sang cũng không bằng đi chính trên đôi chân khỏe mạnh của mình. Chỉ cần sáng thức giấc có thể mỉm cười, tối ngủ ngon giấc. Như vậy đã là quá đủ rồi.
=========

Cõi mạng rúng động khi Hoàng Hường để ngoài sổ sách kế toán doanh thu gần 1.800 tỷ đồng, kê sai quy định thuế giá trị gia tăng doanh thu gần 2.100 tỷ đồng; Công an thu giữ 80 sổ đỏ, hơn 8.000 đô, 4 sổ tiết kiệm ngân hàng, 2 ô tô của Ngân 98; Vụ Shark Bình bị cáo buộc đào lửa, công an tạm giữ, phong tỏa gần 600 cây vàng, 18 sổ đỏ, hai ôtô...tổng khoảng 900 tỷ đồng.
Trong khi đa phần người dân nước ta nai lưng đi làm chỉ để kiếm 5-10 triệu tiền lương, thậm chí ít hơn thì sự giàu có của một số người nổi tiếng làm ăn bất chính thật sự khiến cộng đồng choáng váng. Mình không hề gh*t bỏ các ngôi sao, chẳng vui vẻ gì khi thấy họ phải chịu cảnh tò tội, mình chỉ sốc khi chứng kiến họ làm giàu bằng mọi giá.
Ngày nay, nhiều người không cần tài năng hay cống hiến, chỉ cần giàu có và khoe của trên mạng là trở thành “người nổi tiếng”. Hào quang ảo khiến nhiều người ngộ nhận rằng tiền là thước đo giá trị con người. Họ lao vào làm giàu bằng mọi giá bao gồm bán hàng giả, đào lửa, trốn thuế, bất chấp sức khỏe và niềm tin của đồng bào. Họ lấy tiền của người khác để tô vẽ cho cuộc sống hào nhoáng mà quên rằng lương tâm không thể mua bằng vật chất. Họ quên rằng kiếm tiền từ nỗi khổ của người khác không bao giờ là đồng tiền sạch.
Người dân nước mình phần lớn còn nghèo, nhất là bà con ở nông thôn, quanh năm lam lũ ngoài đồng ruộng, bán bao nhiêu lúa gạo mới được mấy triệu bạc ít ỏi. Thế nhưng bà con vẫn tin tưởng vào lời người nổi tiếng, nghĩ rằng uy tín ấy sẽ mang lại điều tốt đẹp. Nào ngờ, niềm tin bị lợi dụng khiến họ mua phải hàng kém chất lượng, đầu tư sai lầm, để rồi tiền mất tật mang, mất hết những đồng tiền mồ hôi nước mắt. Nghĩ mà đau xót, bởi người lương thiện, hiền lành lại là người chịu thiệt thòi nhất giữa thời buổi thật - giả lẫn lộn này.
Mình hiểu rằng đứng trước tiền, con người rất khó kiềm chế lòng tham. Đó là lý do trong truyện “Cây khế”, chim thần dặn “may túi 3 gang” nhưng người anh tham lam may hẳn túi 12 gang chờ chim đưa ra đảo lấy vàng. Thế nhưng tham quá có được đâu, túi vàng to và nặng nên đến giữa biển, chim kiệt sức lảo đảo, chim bảo người anh bỏ bớt vàng nhưng người anh tiếc của nhất quyết không bỏ. Thế là người anh và cả túi vàng rơi tõm xuống biển sâu. Cũng giống những người nổi tiếng vừa bị bắt, kiếm được núi tiền nhưng cuối cùng lại chịu cảnh tò tội, mất hết sự nghiệp.
Kể cho mọi người nghe, gần nhà mình ngày xưa có đôi vợ chồng cùng làm trong một doanh nghiệp nổi tiếng. Họ giàu kinh khủng, cách đây mười mấy năm đã mua 5-7 cái nhà trong khu tập thể, mua mấy cái ô tô. Mình nhớ có lần cô vợ tên L ra nhà mình mua hàng, mở túi ra, trong túi bao nhiêu cọc tiền mới cóng và cả một nắm nhẫn vàng xâu vào một sợi dây dù. Cô lấy tiền ra trả mẹ mình thì xâu nhẫn vàng rơi xuống đất. Mẹ mình nhặt lên đưa cho cô rồi bảo: “Em đừng mang nhiều tiền vàng ra đường, mất thì xót lắm”. Cô L bĩu môi đáp: “Nhà em đầy!”
Sau đó một thời gian thì có người phụ nữ chuyển về khu mình, chị ấy ra nhà mình mua hàng gặp đúng cô L. Người đó chờ cô L đi, thì thào kể chuyện cho mẹ mình: “Chị không hình dung được vợ chồng nhà này lộng hành thế nào đâu. Cả hai đều “năng lực có hạn nhưng thủ đo^n vô biên”. Người ta bảo “thế gian được vợ hỏng chồng” nhưng nhà này hỏng cả đôi. Đi^u ngoa, gi? tạo, đạp lên tất cả để kiếm tiền. Cả hai đều dốt lắm, có học hành gì đâu, chạy bằng cấp xong rồi chạy chức. Chị có tin là người chồng tạo điều kiện cho vợ cặp kè với sếp làm bàn đạp để anh ta lên chức không? Một lần, có nhân viên tới tận nhà, quỳ để xin không bị sa thải vì còn phải nuôi vợ, nuôi con ốm nhưng người vợ t^n nhẫn chởi và đuổi ra ngoài. Công ty ai cũng sợ và tránh xa.”
Thực hư của câu chuyện mình không rõ nhưng sau đó bạn mình làm ở công ty này cũng kể chuyện tương tự, nói rằng đôi vợ chồng cậy quyền thế coi nhân viên như osin. Giờ làm việc bắt đi đón con, ngoài giờ tới nhà họ nấu ăn dọn dẹp... Tin đồn lan rộng và đôi vợ chồng đó chuyển đi nơi khác.
Gần đây, mình đi café với bạn thì nghe kể: “Mày nhớ vợ chồng chị L không? Cả hai vừa về hưu thì chị vợ bị bệnh Parkinson, mất trí, không nhận ra ai nữa, chồng con đưa vào trại dưỡng lão vì không phục vụ được. Hôm vừa rồi chồng qu^ đời vì ungthư phổi… cũng không đưa chị L về vì chị ý có biết gì nữa đâu… Đời đúng là vô thường nhỉ… Một thời tung hoành, tiền bạc vô kể mà sống "keo" lắm, không dám tiêu đồng nào, không cho ai 1 xu. Vừa về hưu thì vợ chồng mỗi người một nơi, ốm đ^u b^nh tật, kết thúc bi th?m. Nhân quả đấy chứ đâu!” Mình nghe chuyện mà cũng nặng lòng, nặng tim…
Ai cũng muốn cuộc sống dư dả, đã giàu thì phải giàu hơn nữa nhưng ranh giới giữa “mưu cầu chính đáng” và “tham lam mù quáng” thật mong manh. Nhiều người vì cái lợi trước mắt mà đánh mất lương tâm, phản bội niềm tin, thậm chí làm điều trái đạo lý. Sự thật là kiếm tiền bất chính sẽ khó mang lại bình yên. Luật nhân quả tuy đến chậm nhưng chưa từng bỏ sót một ai. Có thể hôm nay bạn thắng nhưng ngày mai phải trả giá bằng chính những gì quý báu nhất: Danh dự, sức khỏe thậm chí người thân yêu.
Đại đức Thích Đạt Ma Phổ Giác từng giảng rằng: Nhân quả nghiệp báo tốt xấu sẽ đến sớm hay muộn tùy duyên. Nhiều người phạm tội chưa bị phát hiện bởi nhân xấu chưa kết thành quả. Họ ung dung hưởng thụ, thản nhiên như người vô tội, thậm chí còn phỉ báng luật nhân quả. Đến khi phước hết họa đến sẽ phải chịu khổ đau. Nếu chúng ta muốn có được nhiều kết quả tốt đẹp thì phải biết gieo nhân thiện ích giúp người cứu vật.
Mình tin vào luật nhân quả, còn mọi người thì sao ạ?

===========
Mình lặng người khi đọc tin người đàn ông thả hai con gái nhỏ (1 cháu 5 tuổi và 1 cháu 4 tuổi) từ trên cầu Bến Thủy xuống sông Lam ở Nghệ An. Sau đó người này cũng nh?y xuống sông. Chiều 15/10, thi th? 2 cháu bé đã được tìm thấy trên sông Lam. Vụ việc quá đỗi đ^u lòng, mình chẳng dám đọc thêm nữa, chỉ nguyện cầu cho các con được siêu thoát, kiếp sau gặp người bố tốt hơn…
Có người cha tồi t^ nhưng cũng sẽ luôn có rất rất nhiều bậc cha mẹ tuyệt vời. Gạt bỏ tin ti^u cực sang một bên, mình kể cho mọi người câu chuyện về một người cha yêu thương vợ con từ những điều rất nhỏ.
Ngày xưa nhà mình ở khu tập thể nhưng là nhà đất nên nhà mình nhận trông xe cho các gia đình sống ở trên tầng. Sáng sớm, mọi người sẽ xuống lấy xe rồi tỏa đi bốn phương tám hướng. Nhớ những ngày ấy, nhà mình lúc nào cũng nồng nặc mùi xe, mùi xăng dầu.
Có hai chuyện liên quan tới xe cộ mà mình nhớ mãi tới tận bây giờ. Một là chú Q ở tầng 5. Sáng sớm chú lấy xe ra, vợ đứng đằng sau còn chưa kịp lên xe, mới vén váy chuẩn bị bước lên thì chú đã r/ồ ga, phóng đi rất nhanh làm cô ngồi hụt, ngã chổngkềnh ra đất. Cô ngã ra, miệng hétt váng chợ: “Anh Q ơi, ơ kìa, em đã lên xe đâuuuu”. Chuyện đó khiến cả chợ được phen cười như nắc nẻ.
Chuyện thứ hai là nhà chú T, ở tầng 3. Mỗi sáng chú lấy xe rất sớm rồi chở vợ con đi học, đi làm. Khi lên xe, chú không bao giờ quên cúi xuống lấy tay gạt chỗ để chân đằng sau cho vợ con, nhắc hai mẹ con đội mũ cho khỏi nắng (ngày đó chưa bắt buộc đội mũ bảo hiểm). Xong xuôi, chú sẽ nói bằng giọng rất hiền: “Hai mẹ con ôm chặt ba chưa? Ngồi chắc chưa? Ba đi nhé”. Ngày nào chú cũng nói câu đó, có những ngày chú kéo tay hai mẹ con bám vào bụng chú. Những cử chỉ và lời nói ngọt ngào của chú T khiến mình - cô bé trông xe - nhớ mãi. Mình nhìn chú T thì rất có thiện cảm, thấy chú thật sự là mẫu đàn ông dịu dàng, biết yêu thương, chăm lo cho vợ con.
Gần đây mình về khu nhà cũ, mẹ chỉ cho mình con chú T rồi nói: “Con nhớ thằng cu M, con chú T không? Mới ngày nào bé tý mà bây giờ cao lớn chưa kìa. Có bạn gái rồi, sắp lấy vợ không chừng”.
Mình nhìn M thì thấy cậu chàng đỗ xe gần cửa nhà mình, đang cúi người xuống, lấy tay gạt chỗ để chân cho cô bạn gái nhỏ nhắn, dễ thương, rồi cười nói: “Em cài dây mũ bảo hiểm chưa? Chuyên đội mũ không cài dây đấy nhé. Ngồi chắc chưa để đi nào?”. Cô bé đáng yêu cười rồi nũng nịu nói: “Anh cài dây mũ cho em đi”. M quay lại cài dây mũ xong còn chỉnh mũ và kéo hai tay bạn gái vòng qua bụng cậu. Nhìn cảnh đó, mình lặng người nhớ tới hình ảnh chú T ngày nào. Tất cả lời nói, cử chỉ, hành động của M với cô bạn gái, có khác gì cách mà bố cậu làm với vợ con năm xưa đâu…
Mình nhận ra, con cái chính là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, từ lời ăn, tiếng nói đến cách sống và ứng xử. Cha mẹ sống thế nào, yêu thương nhau ra sao, đối nhân xử thế thế nào… Tất cả đều in sâu vào tâm hồn con trẻ. Tình yêu thương, sự quan tâm chân thành không chỉ là sợi dây gắn kết gia đình mà còn là hành trang vững chắc để con tự tin bước vào đời. Vì thế, bố mẹ hãy là tấm gương sáng, là điểm tựa vững chãi để con lớn lên thành người tử tế, biết yêu thương, sống có trách nhiệm với chính mình và cuộc đời.
Đã xác định sinh con, cha mẹ phải lên kế hoạch nuôi dưỡng, yêu thương và dạy dỗ con nên người, chứ không thể bỏ rơi hay h^nh ha. con dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Con cái không thể chọn nơi mình sinh ra, càng không thể tự bảo vệ mình khi còn nhỏ bé. Đem con đến với cuộc đời là lựa chọn của cha mẹ thì xin hãy sống có trách nhiệm với giọt m^u của chính mình. Bỏ mặc hay làm t?n thương con là điều t^n nh~n nhất với con trẻ, và cũng là lỗi lầm lớn với chính lương tâm của những người làm cha, làm mẹ.
==========
Mấy hôm nay, hết Hoàng Hường lại tới Ngân 98, "cá mập" bị bắt, người thì trốn thuế, người bánhàng zỏm, người thì đào lửa... Mình không hiểu rõ ngọn nguồn và không hả hê khi thấy người nổi tiếng bị bắt. Chuyện vợ chồng Shark, mình không biết gì nên không bình luận nhưng khi nhìn khoảnh khắc Ngân 98 nắm tay, nhìn quyến luyến Lương Bằng Quang lúc cô bị bắt, thú thật là mình xúc động… Mình tin rằng, cặp đôi ấy yêu thương nhau thật lòng. Bỗng dưng mình nhớ tới một câu chuyện kinh ngạc về tình nghĩa vợ chồng.
Ngày xưa gần nhà cũ của mình có đôi vợ chồng nghèo, bằng tuổi và tên giống hệt nhau. Họ nghèo tới mức, có lần mẹ mình đang nhặt rau muống, chị vợ đi qua thấy thế bèn nói: "Chị bỏ cuống nhiều thế? Cho em xin về luộc nhé. Già tý vẫn ăn được".
Sau đó vài năm, anh chồng bắt đầu có chức quyền, gia đình anh chị có của ăn của để. Thế rồi đùng một cái, anh chị ly hôn, lý do mà chị nói với hàng xóm, đó là vì chị không đẻ được. Hai anh chị chia tay, chị sống một mình, anh cưới vợ kém mười mấy tuổi, là người mẫu và họ có một nhóc tỳ dễ thương. Cả khu ai cũng ghen tỵ vì anh có cuộc sống sung túc, vợ đẹp con khôn.
Một ngày kia, cả khu choáng váng khi thấy công an tới nhà áp tải anh đi. Anh bị bắt vì tham ô hay nhận hối lộ gì đó. Cô vợ “chân dài” ôm con và một ít tài sản biến mất như một cơn gió. Đúng lúc ấy, người vợ cũ quay lại.
Khu mình rất ngạc nhiên khi thấy chị quay về sống trong nhà anh với bố mẹ anh. Mọi người kéo sang hỏi thăm, chị trả lời, chị đi xem bói, thầy phán chỉ có chị “cứu” được anh nên chị quay lại.
Hàng xóm không biết chị "cứu" anh bằng cách nào nhưng suốt một thời gian dài sau đó, chị tất tưởi tới toà, thuê luật sư rồi đi thăm anh ở nơi tạmgiam. Chị ra nhà mình mua rất nhiều quà bánh, đồ dùng cá nhân trước khi tới trại. Chị hốc hác, gầy và già đi trông thấy. Mỗi khi thấy chị cắm cúi đi như chạy, cả khu bảo nhau: Dáng đi thế này là vất vả lắm.
Anh bị kết án 6 năm, mọi người đồn đại, nếu không nhờ chị quen biết, quan hệ thì anh phải nhận án 10 năm là ít. Anh đi tò, chị phụng dưỡng bố mẹ anh như dâu con trong nhà dù anh chị đã ra toà làm thủ tục ly hôn. Chị chẳng còn là gì của anh trên giấy tờ nhưng khi bố anh mất, chị mặc áo xô màu trắng đi sau xe tang trong một ngày rét căm căm. Chị khóc lặng, nói với mẹ mình: "Anh ấy tò tội, bố chồng em ốm liệt giường vì lo cho con... Ông yêu thương em như con gái... Ngày xưa khi anh ấy bỏ em, ông còn thẳng tay tát con trai... Em thương ông lắm..."
Chị cứ sống như vậy, lần lượt chịu tang bố chồng, mẹ chồng rồi cô độc trong ngôi nhà đó. Thi thoảng chị đi chợ, cả khu đều xót thương vì tóc chị bạc trắng, gương mặt tiều tuỵ, thân gầy như chiếc lá.
Anh ra tò sau 5 năm, chị lên tận trạigiam đón anh về và sau đó một thời gian ngắn, mọi người rất bất ngờ khi thấy chị dọn đồ ra đi. Chị nói đơn giản, chị đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ra nhà mình chào mẹ mình, chị nói chậm rãi: "Chúng em đã hết duyên vợ chồng, thầy phán như vậy. Vì tình nghĩa bao năm, em không thể bỏ rơi anh ấy lúc hoạn nạn. Thầy bảo vợ chồng bằng tuổi, giống tên nhau nên mới cứu được nhau... Chỉ vậy thôi! Lẽ ra khi anh ấy thụ án, em đi luôn nhưng bố mẹ chồng nài nỉ em ở lại... Em nấn ná vì thương ông bà già yếu, cô độc... Giờ thì xong cả rồi, em đi để anh ấy làm lại cuộc đời. Anh ấy đàn ông ngoài 50 tuổi còn trẻ trung, phong độ, có quay về với vợ hai hay cưới vợ mới vẫn được... Em thì quá già rồi, chúng em không hợp nhau... Em không đẻ được, giữ anh ấy là em có tội. Không thể vì chút ơn huệ mà bắt người ta phải cố yêu mình. Hôn nhân như thế là gượng ép, khổ cả hai người" Chị nói thế rồi rời đi, nhẹ nhàng đúng như lúc chị quay về.
Có một lần anh ra nhà mình mua sữa, mẹ mình hỏi thì anh nói mua sữa đi thăm chị ốm. Mẹ mình nói: "Chị rất thương vợ em" và anh đáp: "Em ra tò vào tội, con vợ người mẫu chả buồn thăm nom còn vợ đầu lại quay về, không một lời oán trách… Cả đời em kính nể cô ấy. Là em không xứng đáng với cô ấy!"
Mình tin, vợ chồng là duyên nợ, gặp nhau giữa hàng vạn người là duyên, đi cùng nhau một đoạn đời là nợ. Tình yêu có thể phai theo năm tháng, nhưng ân nghĩa mới là thứ giữ người ta lại bên nhau. Khi không còn yêu, vẫn nên đối đãi với nhau bằng sự trân trọng vì đó là người từng cùng bạn đi qua những vui buồn, cùng bạn xây dựng tổ ấm. Tôn trọng nhau để sau này nhìn lại không mang trong lòng sự day dứt hay hối hận, chỉ có bình yên, thanh thản vì đã cư xử đẹp từ đầu tới cuối.
Tác giả: Thu Hằng