Xã hội ở Việt Nam đang xôn xao về chuyện ông sư Thích Minh Tuệ đi hành đạo một mình, bất chấp nắng mưa và cũng từ chối các khoản tiền cúng dường. Hình ảnh của sư Tuệ tạo ra sự khác biệt, và gây ra tình trạng cả một giáo hội do nhà nước Cộng sản dựng lên thay phiên nhau nói mỉa, nói móc… mà không có một lý do, chứng cớ gì rõ ràng nào cả.
Nhưng quan trọng hơn, từ những hành vi khiêm nhường và thanh bạch của ông sư Thích Minh Tuệ, đã làm bật rõ
"cốt cách ma quỷ" của các loại
"thầy tu thợ cúng" ở Việt Nam đang tiện bề tung hoành, mà không có tấm gương nào soi chiếu vào.
Bài viết của nhà thơ Thái Hạo cũng đã vạch chỉ ra tình trạng u mê của các người mộ đạo vào chùa to, Phật lớn, bị lôi kéo, sai khiến và thao túng cho đến nay.
Chắc có nhiều người sẽ cảm thấy rất khó hiểu khi chứng kiến thấy một đám đông đang quỳ lạy và tranh nhau đưa tiền cho một ông sư, gọi đó là
"cúng dường".
Họ là người mê tín hay cuồng tín? Không, hãy khoan nói chuyện đó. Vì họ đang bị thao túng về tâm lý.
Thao túng về tâm lý, hiểu nôm na là sử dụng các biện pháp, chiêu trò, thủ đoạn để làm thay đổi hành vi hoặc nhận thức của người khác, nhằm mang lại lợi ích cho mình. Việc sử dụng các kinh sách nhà Phật rồi giảng giải một cách thiên lệch, làm cho đối tượng sẽ tin tưởng, lo âu, hoặc sợ hãi, từ đó mà ra tay điều khiển, lôi kéo họ, đó chính là một ví dụ điển hình cho chiến lược thao túng này.
Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện là một kinh Đại Thừa được truyền tụng và thuyết giảng phổ biến bậc nhất trong các chùa chiền hiện nay ở Việt Nam. Kinh này nói về chuyện gì? Nói về
nhân–quả. Trong đó mô tả chi tiết các tội báo khủng khiếp do nghiệp ác gây ra và đồng thời dạy về cách hóa giải những tội báo ấy. Một trong những cách giải linh nghiệm và thù thắng nhất chính là
hành vi bố thí, cúng dường. Không bàn về tính chân ngụy của bộ kinh, ở đây xin nói về vấn đề khác.
Xem kinh dạy như thế nào. Ví dụ có câu nói:
"Trong đời sau, như có kẻ thiện nam cùng người thiện nữ nào gặp hình tượng Phật, hình tượng Bồ tát, hình tượng Bích Chi Phật, hình tượng Vua Chuyển Luân mà mở lòng bố thí cúng dường, thời được vô lượng phước lành, thường sanh ở cõi người, cõi trời hưởng sự vui thù thắng vi diệu".
Nhiều vị sư thời nay sẽ dựa vào những câu kinh như vậy để thuyết giảng, làm cho mọi người không những tin rằng mình đang tự cứu mình khi cúng dường, mà còn hơn thế, khi nghĩ rằng chính các vị sư ấy đang giúp cho chúng sinh gieo trồng phước đức vì đã đại lượng mở lòng từ bi sẵn sàng nhận cho chúng sinh!
Tuy nhiên, các vị sư này đã không dám nói ra hết, họ chỉ nói có một phần nhỏ và giảng giải sai lệch nội dung. Ví dụ, họ sẽ không nói gì đến mấy chữ
"thiện nam, thiện nữ". Thế nào mới là
"thiện nam, thiện nữ"? Phải trọn vẹn đạo làm người (
KHÔNG sát, trộm, tà dâm, say sưa, nói dối), kính thờ cha mẹ, thương yêu mọi người… Nghĩa là để việc cúng dường trở nên có giá trị thì phải tu thân tu tâm cho tốt trước đã. Đó là ý trong Kinh kệ, nhưng các sư tuyệt nhiên lại không giảng dạy, nhắc đến.
Họ cũng sẽ phớt lờ đi điều đầu tiên được nói trong kinh Địa Tạng:
"Nếu gặp kẻ hết sức nghèo túng, nhẫn đến kẻ tật nguyền câm ngọng, kẻ điếc ngây mù quáng, gặp những hạng người thân thể không được vẹn toàn mà mở tâm từ bi lớn, vui vẻ bố thí thì được phước lợi bằng phước lợi công đức cúng dường cho một trăm hằng hà sa chư Phật vậy". Nghĩa là bố thí cúng dường trước tiên cần phải hướng đến những người nghèo khổ, thiệt thòi trong xã hội và điều đó sẽ mang lại phước báu lớn gấp ngàn vạn lần so với cúng dường cho chư Phật.
Họ cũng phớt lờ đi cách thức bố thí, cúng dường. Kinh kệ luôn nhắc đi nhắc lại về
"cái tâm" khi cho đi. Đó là cái tâm vô tư, không mong, không cầu, tuyệt đối không tơ tưởng đến phước báu hay quả lành gì hết, thì mới có tác dụng tốt đẹp.
Họ cũng phớt lờ đi mục đích của việc bố thí cúng dường, đó là
"hồi hướng".
Hồi hướng có nghĩa là mỗi khi làm việc gì tốt đẹp thì chỉ luôn nghĩ đến người khác, vì người khác mà làm, vì những điều cao cả mà làm và không màng danh lợi cho bản thân. Tức là, bố thí là một cách để gột rửa thân tâm, thoát ra khỏi lòng tham, từ đó mà tự tại an vui.
Sư Thích Minh Tuệ
Họ cũng phớt lờ hẳn đi, khi cho rằng chỉ có cúng dường cho Phật, Bồ Tát, Thanh Văn, Duyên Giác, tức những bậc cao tu đức hạnh và có đạo lực sâu dày thì mới mang lại ý nghĩa. Điều ấy cũng có nghĩa là mang tiền đi cúng cho những kẻ hư hỏng, đốn mạt là ngu si và đang tạo tội nghiệp chứ không ích lợi gì.
Những thứ cần nói như trên thì có nhiều sư sãi ngày nay tuyệt nhiên không hề nói đến, mà họ dùng địa ngục, dùng nghiệp báo để đe dọa chúng sinh, dùng phước đức để quyến rũ và dùng bản thân của chính họ để quy về.
Những thủ đoạn này đang được áp dụng một cách phổ biến, khiến cho người đi chùa có nhận thức sai lệch, sinhra tâm lý khiếp nhược, từ đó mà bị dẫn dắt, lôi kéo và thao túng về nhiều mặt, trong đó có tiền tài phải đóng góp cho các
"sư quốc doanh" này.