Đăng lại cho bà con đừng bỏ thiên đường tìm cách sang Mỹ.  Đó là ác mộng  ở âm ty.  Nghe tin có cô bạn đang trên đường sang Mỹ đưa con du học.  Nếu đọc bài này xong, có khi nàng mua vé return luôn.             
                  | 
 | Ác mộng giấc mơ Mỹ. Ảnh internet | 
 
 
 HM Blog. Thấy trên Facebook có ông Lê Dũng Vova tag mình một phát  và ra bài này. Đăng lại cho bà con đừng bỏ thiên đường tìm cách sang  Mỹ.  Đó là ác mộng ở âm ty.  Nghe tin có cô bạn đang trên đường sang Mỹ  đưa con du học. Nếu đọc bài này xong, có khi nàng mua vé return luôn.
Bài này hợp với thứ 6 cuối tuần, bà con đọc cho vui, hiểu thêm về nước Mỹ.
(Đời sống) – Hàng ngày, trên khắp đất nước Việt Nam, vẫn có rất nhiều người mòn mỏi chờ đợi được đến với vùng đất hứa: nước Mỹ
Để  có thể chạm đến “giấc mơ Mỹ”, nhiều người có thể chờ đợi hơn 10 năm  theo diện đoàn tụ, có người thậm chí còn chấp nhận kết hôn giả, du học  giả… Nhưng, với những người Việt hiện đang ở Mỹ, thì nước Mỹ không phải  là thiên đường như mọi người lầm tưởng. Để hưởng thụ cuộc sống được cho  là “chất lượng cao” ở nước Mỹ, họ phải nai lưng ra làm việc, vất vả như  một con trâu, chẳng khác gì “tù khổ sai”.
Nhìn bề ngoài, bạn có  tất cả, nhưng thật ra bạn chẳng có gì cả. Tất cả đều là nợ, bạn phải trả  cho chính phủ cả đời. Qua bài viết của Danny Nguyen, trên một tờ báo về  du học, chúng ta có thể thấy rõ ràng khuôn mặt thật của nước Mỹ cũng  như cuộc sống đầu tắt, mặt tối của hầu hết Việt kiều ở đó.
Đối  với thành phần lao động này ở Mỹ thì phải nói là vô cùng vất vả. Tất  nhiên, ở Mỹ không ai ép buộc mình phải làm việc nhiều giờ cả, nhưng vì  cuộc sống và bạn muốn có tất cả mọi thứ nên phải làm việc cộng lái xe  11-13 giờ/ngày, 7 ngày/tuần. Với mức vật giá đồ ăn người Việt ưa thích  tương đối đắt đỏ: 8 USD cho một kg rau muống, 1,29 USD cho 3 nhánh sả  hoặc rau thơm các loại, 12 USD một kg nhãn tươi, 3,99 USD một trái đu  đủ, hoặc thơm, 20 USD cho một hộp chôm chôm 36 trái… thì với mức lương  khiêm tốn 1500-2500 USD/tháng chưa xài đã hết.
Vì vậy đa số thành  phần lao động chi tiêu hết sức tiết kiệm và dĩ nhiên là rất nhiều người  không dám bỏ tiền để mua bảo hiểm y tế.”Dù ở Việt Nam bạn đã tốt nghiệp  cao đẳng, đại học hay hơn thế nữa, nhưng khi tới Mỹ thì bạn như là  người mù chữ. Việc tìm được một công việc phù hợp với bằng cấp đã học ở  Việt Nam sẽ là điều không thể, vì vậy khi đặt chân tới mảnh đất thiên  đường này, việc bạn phải trở thành thành phần lao động chân tay sẽ là  điều tất yếu.
Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình  gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng  vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc  bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng  lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó  cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự. Ở Mỹ chữa bệnh vô  cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì  lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh  tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng  là chuyện thường xảy ra.
Hầu hết ở Mỹ ai cũng phải làm việc  nhiều giờ, nên không còn thời gian để chăm sóc bản thân, gia đình và con  cái. Đi làm về đến nhà đã đau nhừ toàn thân, ăn cũng không muốn ăn chứ  đừng nói là làm cơm tối cho gia đình và tất nhiên là cũng chẳng còn mặn  mà tới chuyện chăn gối nữa vì phải giữ sức để mai đi cày.
Đối với  chị em, khi đến Mỹ cứ nghĩ mình là số một, nhưng tôi thấy chị em chẳng  sung sướng tí nào cả. Nhiều khi họ còn phải làm việc vất vả hơn cánh đàn  ông ấy chứ. Chỉ đơn cử việc sinh đẻ thôi cũng đã là một thiệt thòi lớn.  Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lại bệnh viện 48 giờ. Chồng thì  cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con  nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm. Con nhỏ chưa đầy  tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12 giờ/ngày.
Nhiều khi nhìn con còn  quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt, nhưng biết làm sao bây  giờ. Nghỉ ở nhà để lo cho con ư? Lấy tiền đâu ra để mà sống? Ai lo cho  đống hóa đơn hàng tháng? Đến khi con đi học thì cả tuần không thấy mặt  con ấy chứ.
Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là đông lạnh có khi hàng  tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng bao giờ đúng  bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà làm việc.  Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi lúc nào thì ăn  lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời gian để mà ăn phải uống sữa trừ  cơm. Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm nóng bằng lò vi  sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con  kẻo trễ, bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu  hỏi: Tại sao không về Việt Nam mà sống?
Khi đi thì tìm mọi cách  đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ, con cái học hành dở dang, khả năng  kinh tế không cho phép, nhà ở Việt Nam giờ quá mắc. Nếu ngày xưa ai có  nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng bao giờ về tìm hiểu xem căn nhà đó bây  giờ bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Việt Nam lại  phải bắt đầu lại từ đầu…Xin thưa với các bạn, có rất nhiều nguyên nhân.
Riêng  bản thân tôi thì, mình đã quá hèn mọn, không làm được gì cho dân tộc  thôi thì hy sinh chút sức mọn này cho gia tộc. Chỉ mong những người thân  trong gia tộc tôi nói riêng và những người ở Việt Nam có thân nhân ở  nước ngoài nói chung thực sự hiểu được giá trị của đồng tiền mồ hôi nước  mắt mà người con tha hương gửi về.Mua nhà trả góp ở Mỹ rất dễ dàng. Nhưng theo sự hiểu biết của tôi thì  bạn đã chui vào một cái bẫy tài chính hết sức tinh vi mà các chuyên gia  kinh tế hàng đầu tạo ra. Tại sao vậy? Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất  đi 6% giá trị của căn nhà cho “tiền môi giới”, mà nhiều người cho rằng  người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả.
Nếu  không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao  nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước  100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn  mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99  %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản  1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.
Cũng vì những lý  do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ  để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam, vừa xây dựng quê  hương đất nước vừa thắng lợi lớn. Hiện tại, có những bất động sản của  tôi ở Việt Nam đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi  vẫn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định  một ngày không xa tôi sẽ về Việt Nam để sinh sống. Theo cách nghĩ của riêng tôi, nếu như một ngày nào đó các bạn ở Việt Nam  qua Mỹ để du lịch, thấy cuộc sống ở Mỹ quá hào nhoáng mà bỏ một triệu  đô để mua đứt một căn nhà thì bạn đã thuộc thành phần đại gia.
Mà  đại gia thì sống ở Mỹ làm gì cho buồn mà chủ yếu là lo cho con cháu. Mà  lo cho con cháu thì phải tính 20 -30 năm hay hơn thế nữa, thì bạn không  chỉ bỏ một triệu, mà phải chuẩn bị thêm ngót nghét một triệu nữa để  đóng thuế. Cho nên tôi thiết nghĩ, đại gia thì không dại gì đầu tư một  cách thiếu khôn ngoan như vậy. Thà bỏ tiền ra làm từ thiện hay xây cho  liệt tổ liệt tông một căn nhà thờ còn để lại tiếng thơm ngàn đời cho con  cháu.
Thật ra thì còn nhiều điều phải nói lên nữa nhưng thời  gian không cho phép và sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn.  Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt là về  khía cạnh luật sở hữu và thừa kế tài sản, hãy viết lên một bài để cộng  đồng người Việt chúng ta ở nước ngoài có thêm kinh nghiệm để bảo toàn  tài sản của mình”.
  
  
Quỳnh Như. Bài trên báo Đất Việt