Buổi họp lớp, lẽ ra là dịp để những người bạn cũ cùng ngồi lại, ôn lại chuyện xưa và kể nhau nghe cuộc sống hiện tại, dần dần lại trở thành một sự kiện khiến nhiều người bối rối, ngần ngại và thậm chí t́m cách từ chối. Đă qua rồi cái thời háo hức mong ngóng được gặp lại bạn bè sau mỗi năm xa cách. Giờ đây, chỉ cần nghe đến họp lớp là có người lặng lẽ rút lui khỏi nhóm chat, có người im lặng không phản hồi, có người viện cớ bận công việc, bận con nhỏ, hoặc bận… chính ḿnh.
Có nhiều lư do khiến người ta dần cảm thấy xa lạ với việc họp lớp, và phần lớn bắt nguồn từ sự thay đổi tâm lư trong quá tŕnh trưởng thành. Khi c̣n trẻ, mọi người dễ cởi mở, dễ chia sẻ và không đặt nặng chuyện thành bại. Nhưng càng lớn, cuộc đời càng phân hóa mạnh mẽ. Người thành đạt, kẻ long đong. Có người lập gia đ́nh sớm, con cái đủ đầy. Có người vẫn độc thân, thuê trọ và chạy đua từng tháng với tiền nhà, tiền ăn. Những khác biệt ấy vô h́nh trung khiến cuộc gặp gỡ tưởng như vô tư lại trở nên nặng nề. Ai cũng sợ bị hỏi han, bị đánh giá hoặc thậm chí là bị thương tổn khi buộc phải nh́n nhận lại cuộc sống của chính ḿnh qua ánh nh́n của người khác.
Một trong những câu hỏi khiến nhiều người e dè nhất là: "Bây giờ làm ǵ rồi?" - Đó là câu hỏi tưởng chừng vô hại, nhưng có thể trở thành nhát dao vô h́nh với những người đang chật vật t́m hướng đi trong cuộc sống. Khi một người vẫn đang loay hoay với những điều chưa trọn vẹn, trong khi bạn bè xung quanh đă ổn định nhà cửa, công việc, gia đ́nh, buổi họp lớp bỗng trở thành một cuộc tŕnh diễn mà họ không muốn góp mặt. Không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để cười khi cảm thấy ḿnh đang bị bỏ lại phía sau.
Bên cạnh đó, văn hóa khoe khoang cũng là lư do khiến họp lớp mất dần sự chân thành. Có những buổi gặp mặt bị biến tướng thành nơi phô trương cuộc sống, từ xe cộ, điện thoại đến công việc, địa vị. Mọi câu chuyện được mở ra chỉ để dẫn đến một thông điệp: "Tôi đang rất ổn, thậm chí rất thành công". Điều này tạo ra một bầu không khí giả tạo, khiến những ai sống đơn giản, không thích thể hiện cảm thấy bị lạc lơng. Họ không t́m được tiếng nói chung, và v́ thế cũng không c̣n lư do để quay lại những cuộc gặp gỡ kiểu này.
Không chỉ vậy, sự phân hóa quan điểm và lối sống cũng khiến họp lớp trở nên kém hấp dẫn. Sau mười năm, hai mươi năm ra trường, mỗi người đă đi một con đường khác nhau, tiếp xúc với những môi trường khác nhau và h́nh thành những giá trị sống khác nhau. Người hướng ngoại, thích sôi nổi th́ thấy nhàm chán trước không khí cũ kỹ. Người hướng nội lại sợ sự đông đúc và những câu chuyện xă giao. Có những người giữ được t́nh bạn gắn bó, nhưng số đó rất ít. Phần lớn chỉ giữ liên lạc xă giao, thậm chí không c̣n nhớ rơ tên nhau. Gặp lại, không ít người lúng túng khi phải cố gắng gợi chuyện, cố gắng tỏ ra thân thiết trong khi thực chất đă không c̣n sự gắn kết.
Ngoài ra, mạng xă hội phát triển cũng khiến họp lớp không c̣n là dịp "duy nhất" để cập nhật thông tin về nhau. Facebook, Instagram, Zalo đă giúp mọi người theo dơi cuộc sống của nhau gần như hàng ngày. Biết rơ ai cưới ai, ai làm nghề ǵ, ai vừa đi du lịch nước ngoài. Chính v́ vậy, họp lớp trở nên… thừa thăi. Người ta không c̣n quá ṭ ṃ về nhau, và khi không c̣n sự ṭ ṃ, cuộc gặp gỡ cũng mất đi sự hấp dẫn.
Một số người khác th́ lại có kư ức không mấy vui vẻ về thời đi học. Họ từng bị bắt nạt, từng là người "vô h́nh" trong lớp, từng không được thầy cô yêu quư hay bạn bè chơi cùng. Đối với họ, trở lại lớp học cũ cũng giống như trở lại một vùng kư ức có phần tổn thương, nên họ lựa chọn không tham gia để tự bảo vệ ḿnh. Không phải ai cũng có những năm tháng học tṛ tươi đẹp để mong được trở lại.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng cũng có những người thực sự yêu thích họp lớp. Họ t́m thấy niềm vui khi gặp lại bạn cũ, khi cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa, khi được là chính ḿnh trong vài tiếng đồng hồ không bị ràng buộc bởi trách nhiệm hay danh xưng xă hội. Nhưng số đó đang ngày càng ít đi, nhất là khi áp lực xă hội về "thành công" ngày càng lớn và mọi người đang sống ngày một cô lập hơn trong thế giới riêng của ḿnh.
Họp lớp không xấu. Nhưng cách tổ chức, cách ứng xử và cả cách con người nh́n nhận nhau trong những buổi gặp gỡ đó đă khiến nó trở nên gượng ép. Thay v́ là một dịp kết nối, nó dần trở thành một phép thử, một cuộc đo đếm và một chiếc gương phản chiếu cuộc đời mà không phải ai cũng muốn nh́n vào. Người ta ghét họp lớp không phải v́ ghét bạn cũ, mà v́ sợ những kỳ vọng, phán xét và sự thiếu chân thành mà những buổi gặp gỡ ấy vô t́nh mang lại.
Rồi sẽ đến một lúc, người ta họp lớp không phải để so sánh, mà là để sẻ chia. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, nhiều người vẫn sẽ chọn im lặng rút lui, đơn giản v́ họ thấy b́nh yên hơn khi không phải tham gia. Và có lẽ, đó cũng là một lựa chọn rất đáng được tôn trọng.
VietBF@ Sưu tập
|
|