Người Việt ở Pháp vẫn rất lạc quan, yêu đời ngay giữa tâm dịch Covid-19. Dịc*h bện*h không hề là cá*i cớ để cách xa nhau, nó càng là lý do để chúng ta đưa tay ra để dìu dắt lẫn nhau, che chở để bảo vệ những người dễ bị tổn thư*ơng giữa bã*o dịc*h.
Hai thập kỷ vừa qua chúng ta đã chứng kiến mấy kỳ đại dịc*h: dịc*h SARS năm 2002, dịc*h cúm H1N1 năm 2009, dịc*h Ebola 2014-2016, và giờ đây là đại dịc*h vir*us Vũ Hán. Những trận dịc*h trước đây dường như không khiến thế giới hoả*ng hốt như bây giờ, vì tốc độ lây lan không nhanh đến vậy. Giờ đây chỉ sau khoả*ng 3 tháng kể từ thời điểm xuất hiện, dù ở bấ*t cứ ngóc ngách nào của thế giới (ngoại trừ châu Phi), người dân đều đã bị ảnh hưởng và buộc phải đối mặt.
Tôi cùng gia đình đã sin*h sống tại Pháp nhiều năm. Y tế các nước châu Âu, trong đó có Pháp, thường công bố các số liệu vào cuối ngày. Còn nhớ những ngày đầu dịc*h Covid-19 xuất hiện tại Pháp, tôi mỗi ngày đều theo dõi tin tức, hoa*ng man*g trước những con số hôm nay thêm bao nhiêu người nhi*ễm, bao nhiêu ca t*ử von*g? Thế nhưng những ngày sau tôi chẳng thể theo dõi thêm được nữa bởi những con số cứ nhảy không ngừng, tưởng rằng ngày hôm qua đã là đỉnh dịc*h nhưng hôm nay những con số vẫn theo đà tăng nhanh. Tôi bắ*t đầu cảm thấy mình bị căng thẳng...
dịc*h bện*h xảy ra bấ*t ngờ khiến tất thảy đều l*o lắn*g. Thay vì về Việt Nam, gia đình tôi đã ở lại Pháp, tự cách ly tại nhà như khuyến cá*o của chính phủ. Căng thẳng không? Có chứ. Nhưng tôi nghĩ sự căng thẳng không giúp ích gì cho mình trong trận đại dịc*h này, vì thế, tôi chọn nhìn vào những điều tích cực hơn. Chẳng hạn như, hãy nhìn vào số bện*h nhân được chữa khỏi mỗi ngày thay vì chỉ nhìn vào số ca t*ử von*g, để nhìn thấy bên cạnh những cá*i mấ*t đi, thì những việc các bác sỹ đang làm được bây giờ cũng rất đáng nể.
Chưa kể, thời kỳ đại dịc*h cũng giúp cho chúng ta được nhìn thấy những câu chuyện cảm độn*g về tình tương thâ*n tương ái, dù đó là câu chuyện của cá nhân hay của những doanh nghiệp lớn.
Tập đoàn hàng hiệu LVMH đã sử dụng nhà máy của họ để sả*n xuất cồn rửa tay khô tặng cho các hệ thống bện*h việ*n ở Paris. Đứng trước tình hình khan hiếm khẩu trang tại nước Pháp, tập đoàn LVMH hứa sẽ cung cấp 10 triệu khẩu trang vào trước thứ 4 tuần sau. Các hãng may mặc tại Pháp cũng sẽ tập trung sả*n xuất khẩu trang, nhiều hãng mỹ phẩm cũng tham gia sả*n xuất nước rửa tay. Đây là những phả*n ứn*g cực nhanh của các doanh nghiệp tại Pháp để hỗ trợ chính phủ trong cuộc chiến với dịc*h bện*h.
Ngoài ra, một nhóm Facebook hơn 3000 thàn*h v*iên cũng được lập ra ở Pháp. Tại đây, mọi người tự nguyện may khẩu trang và tặng lại cho bấ*t cứ ai cần. Hưởng ứng phong trào này, có nhiều bạn Việt Nam có khả năng may vá cũng tham gia và tặng lại cho cộng đồng người Việt hiện còn ở lại Pháp. Các tiệm làm nail giờ đóng cửa, cũng mang khẩu trang tới quyên góp cho bện*h việ*n.
Trường học đóng cửa, hội phụ huynh của từng lớ*p lập nhóm để trao đổi với nhau và hỗ trợ qua Whatsapp, điều mà từ trước tới giờ chưa từng có. Các nhà xuất bản cũng hưởng ứng việc giáo dụ*c từ xa bằng cách cho phép xem miễn phí sách giáo khoa của tất cả các cấp. Nhiều kênh giáo dụ*c cũng cung cấp các khoá học miễn phí.
Ngay khi chuyển sang tình trạng dịc*h cao nhất (stade 3), chính phủ Pháp cũng lập một trang hỗ trợ tuyến đầu, nơi mọi người có thể đăng ký các hoạt độn*g hỗ trợ như là đi chợ hộ hoặc trông giúp trẻ con cho những y bác sĩ hay những người cần đi làm trong thời gian này.
Trong khu dân cư, mọi người cũng quan tâm hơn tới những người già, vì nếu con cá*i họ ở xa thì ngay lúc này, con cá*i họ cũng không thể tới thăm thường xuyên như trước. Vì không được gặp mặt trực tiếp nên những người trẻ dán bảng thông báo ngay trên cửa nhà mình, rằng nếu cần giúp đỡ, đừng ngại gõ cửa nhà tôi. Hoặc viết thư, để lại số điện thoạ*i vào từng hòm thư của những người già, để nếu cần giúp đỡ, họ có thể gọi ngay. Những hàn*h độn*g cụ thể như đi chợ hộ, mua thu*ốc hộ là những điều những người già cần nhất vào lúc này. Và ngay cả như cồn rửa tay khan hiếm, thì tôi cũng được chị hàng xóm gửi tặng 1 chai trong th*ùng thư gia đình. Tôi và các bạn bè Việt Nam của tôi hiện đang sin*h sống ở Pháp đều hưởng ứng phong trào hỗ trợ hàng xóm, hoặc đăng ký trông con hộ các y bác sĩ đang ngày ngày căng mình chống dịc*h.
Cộng đồng du học sin*h Việt hiện còn ở lại Pháp luôn tích cực cập nhật tin tức cho nhau. Khi có một em sin*h viên có dấu hiệu lây nhi*ễm từ bạn cùng phòng, rất nhiều người quan tâm hỏi han, hướng dẫn em cách liên hệ với bác sĩ để được khám xét, vì em mới sang nên còn nhiều điều lạ nước lạ cái. Thậm chí có người còn đến tận nhà, mang theo một số thực phẩm thiết yếu cho em để chống dịc*h, vì em bị ố*m và đang nghi nhi*ễm nên không dám tự mình ra ngoài mua. Tinh thần tương thâ*n tương á*i trong mùa dịc*h thế này thật đáng quý biết bao!
Tờ giấy dán trước cửa nhà với nội dung khuyên mọi người nên hạn chế ra đường, nếu cần giúp đỡ gì về nhu yếu phẩm hay sức khoẻ hãy gọi chủ nhà
Các siêu thị cũng thực hiện ngay lập tức những chính sách hỗ trợ người già như mở khun*g giờ ưu tiên cho người già đi chợ hàng ngày, từ 8h30-9h30, để tránh tình trạng người già đứng chơ vơ trước những dãy hàng trố*ng không. Các y, bác sĩ cũng được siêu thị ưu tiên chuyển hàng, và tặng 1 bộ kit những thực phẩm thiết yếu có thể dự trữ tại nhà. Dù nhà trường đóng cửa nhưng các y, bác sĩ vẫn có thể gửi con để họ yên tâm làm việc.
Bên cạnh những l*o lắn*g về số ca t*ử von*g, về việc thiếu khẩu trang và cồn rửa tay, người Pháp cũng có những cách riêng để tận hưởng cuộc sống. Từ khi thàn*h phố bị phong toả, không còn được ra ngoài giao lưu nữa, người Pháp bèn hẹn nhau ra ban công vào 1*8h30 hàng ngày để trò chuyện cho đỡ buồ*n. 20h hàng ngày, người dân cũng ra ban công để vỗ tay cổ vũ các y, bác sĩ tuyến đầu. Nhà hát opera Paris đóng cửa, thay vào đó, họ trình chiếu miễn phí các vở ballet nổi tiếng trên Internet. Kênh Canal+ cũng mở miễn phí cho người dân gi*ải trí trong thời gian bị cấm ra ngoài.
Nhìn một cách tích cực, thời kỳ "bị cấm túc" cũng là lúc để chúng ta sống tĩnh, sống chậm, để hình thàn*h những thói quen bổ ích mới, như rửa tay thường xuyên, đọc sách, rèn luyện thể dụ*c thể thao, và quan tâm hơn tới sự an nguy không chỉ của mình mà của những người xung quanh mình.
dịc*h bện*h không hề là cá*i cớ để cách xa nhau, nó càng là lý do để chúng ta đưa tay ra để dìu dắt lẫn nhau, che chở để bảo vệ những người dễ bị tổn thư*ơng giữa bã*o dịc*h. Ở Việt Nam, dịc*h bện*h Corona bùng phát cũng là thời điểm mọi người thấy được sự trác*h nhiệm và tương trợ lẫn nhau trong cộng đồng. Tại Pháp cũng thế, dịc*h bện*h khiến người ta cùng nhau l*o lắn*g nhưng cũng cùng nhau lạc quan, có lẽ ở đâu thì sự tương thâ*n tương á*i vẫn hiện hữu.