Đó là Khôi Đào. Anh là chàng trai gốc Việt duy nhất lồng tiếng phim hoạt hình. Lhooi Đào không như những bạn trẻ gốc Á Châu khác thường chọn học bác sĩ, kỹ sư… theo sở thích của bản thân hay ước nguyện của cha mẹ, trái lại, riêng anh lại chọn nghề mà ít ai theo đuổi: làm diễn viên lồng tiếng.
Chàng trai 26 tuổi này đã đưa giọng nói của mình vào một số bộ phim hoạt hình Nhật, và game, trong đó anh từng đóng vai nhân vật Jack trong game “Mary Skelter: Nightmares,” và vai diễn mà anh cho là “cơ hội lớn” là nhân vật chính Rei Kiriyama trong bộ phim hoạt hình “March Comes in Like a Lion.”
Khôi sinh ra ở Hà Nội, nhưng lúc 2 tuổi đã cùng gia đình sang Paris. Ở Pháp được ít lâu, anh lại phải đi tiếp đến Geneva, Thụy Sĩ.
Rồi Khôi lại phải đi tiếp, lần này thì… quay về Châu Á, đến Singapore và sống ở đó cho đến năm 16 tuổi.
Sau đó anh và gia đình sang Mỹ, sống ở Pittsburgh, Pennsylvania. Vào đại học, Khôi chọn University of Southern California (USC) và qua Los Angeles, California, cho đến nay.
Mê phim hoạt hình
Kể về cơ duyên đến với nghề lồng tiếng, Khôi cho biết: “Từ nhỏ, tôi rất thích các môn kịch nghệ. Khi đến Singapore, tôi ghi danh đóng thử cho bộ phim truyền hình ‘Before I was Awesome.’ Một phần là vì thị trường diễn viên của nước này nhỏ, nên tôi mới nhận được vai chính.”
“Tôi rất thích phim hoạt hình Nhật và game. Hồi đó, tôi có du học ở Nhật một năm, và đam mê của tôi đến từ lúc này,” anh cho biết.
Anh cho hay, giáo dục của Singapore rất chú trọng vào các môn khoa học, và rất khó cho những người muốn thành công trong các lĩnh vực sáng tạo như phim ảnh.
Sợ con mình khó hòa nhập ở đất nước này nên cha mẹ muốn anh theo một ngành có liên quan đến khoa học để ổn định. Nhưng anh nói: “Toán và mấy môn khoa học làm tôi chán không chịu được, điểm tôi lúc nào cũng tệ.”
May mắn là năm 16 tuổi, anh cùng gia đình sang Mỹ. Lúc đó, cha mẹ anh dường như bỏ đi ý muốn con mình theo các ngành khoa học, vì ở Mỹ có thể thành công trong các ngành hội họa, hay các lĩnh vực sáng tạo.
Khôi Đào và mô hình trong phim hoạt hình. (Hình: Khôi Đào cung cấp)
“Lúc mới qua Mỹ, tôi cảm thấy rất lạ lẫm, vì mình bị đè nén nhiều năm rồi, và bây giờ được tự do muốn làm gì thì làm. Tôi lúc đó như bị khủng hoảng tâm lý, không biết mình là ai, và phải làm gì,” anh chia sẻ về những ngày đầu ở Mỹ.
Lúc đó, Khôi tự nghĩ rằng làm diễn viên thì vui, nhưng lỡ không thành công thì sao? Vì vậy Khôi quyết định đi học lập trình game ở USC.
Khôi cho biết anh gần như mất đi đam mê cho ngành lồng tiếng trong những năm này.
Cho đến năm 2012, khi Khôi đi tham dự hội nghị Anime Expo về phim hoạt hình Nhật, thì mọi thứ thay đổi.
Khôi kể: “Lúc đó, hãng Bang Zoom Entertainment có mở một cuộc thử giọng diễn viên, ai đến thử cũng được. Lâu rồi tôi chưa diễn gì hết, nên vô thử đại coi ra sao.”
“Tôi biết chắc mình diễn không hay lắm, nhưng lúc đó tôi cảm thấy rất hứng thú. Tôi tìm lại được đam mê của mình từ lúc đó,” Khôi nói.
Sau khi tìm lại được đam mê cho ngành lồng tiếng, Khôi đi học rất nhiều lớp dạy về lĩnh vực này.
Trong số các lớp đó, Khôi từng học một lớp dưới sự giảng dạy của ông Crispin Freeman, một trong những diễn viên lồng tiếng hàng đầu ở Hoa Kỳ.
“Lớp học chỉ có chừng mười người, nên ông Freeman kềm cặp các sinh viên rất kỹ. Lúc đó tôi thấy hơi sợ, vì mình đang được một chuyên gia hàng đầu trong nghề chỉ dạy. Tuy rất nghiêm túc, nhưng ông Freeman tôn trọng các sinh viên, và chỉ dạy rất chuyên nghiệp,” anh kể.
“Còn về phần bố mẹ tôi, thì họ cũng phần nào ủng hộ rồi. Vì tôi cũng đang bắt đầu thành công trong nghề. Họ không phải ủng hộ hoàn toàn, nhưng cũng không phản đối gì,” anh nói tiếp.
Khó kiếm việc
Khôi cho biết khi làm nghề này, không thể nào kén chọn công việc. Vì công việc rất khó kiếm, nên ở đâu có việc là phải đến thử giọng ngay.
Ngoài ra, tỷ lệ thành công trong ngành rất thấp.
Hồi Tháng Mười, 2016, rất nhiều diễn viên lồng tiếng có than phiền về sự ngược đãi của các công ty game đối với họ, rồi tổ chức các nghiệp đoàn để phản đối.
Mãi đến Tháng Chín, 2017, cả hai bên mới đi đến được thỏa thuận.
Khôi nói: “Tôi hoàn toàn thông cảm với các đồng nghiệp, vì lồng tiếng rất mệt mỏi. Những người lập trình thì cho rằng diễn viên đâu cần làm gì khó, chỉ cần vô nói mấy câu là xong, nhưng họ đâu có biết là mệt đến mức nào.”
“Ví dụ như lồng tiếng cho các game đánh võ, diễn viên phải la hét rất nhiều, khan cả họng. Rồi nhiều khi đạo diễn họ muốn diễn viên ở lại để làm thêm một chút. Trong nghề lồng tiếng hiếm khi nào có được công việc, nên làm sao dám từ chối đạo diễn. Vì vậy, tôi thấy trả tiền cho diễn viên phải thỏa đáng,”
Khôi Đào trước buổi lồng tiếng cho phim. (Hình: Khôi Đào cung cấp)
Không chỉ có những khó khăn về tiền bạc và hợp đồng, nghề lồng tiếng cũng có những khó khăn chuyên môn.
Theo kinh nghiệm của Khôi, các nhân vật trong phim hoạt hình Nhật đều nhép miệng theo tiếng Nhật, nên khi lồng tiếng Anh lại rất khó. Các diễn viên và đạo diễn phải tìm cách để làm sao nói cho đúng với cử động môi của nhân vật.
Khôi chia sẻ: “Cũng may là tôi được vai Rei Kiriyama trong phim ‘March Comes in Like a Lion,’ vì nhân vật này có rất nhiều đoạn nói trong suy nghĩ, nên không phải lo nhiều về việc nhép miệng.”
“Lồng tiếng rất khác so với diễn viên trên màn ảnh, vì đâu có đóng chung với nhau. Mỗi người cứ vào phòng thu âm, thu lại đoạn của mình rồi về, phần ai nấy làm,” anh cho biết thêm.
Sau khi thu âm xong vai Rei Kiriyama của bộ phim hoạt hình “March Comes in Like a Lion,” anh cho rằng đây là một cơ hội lớn của mình trong ngành vì lồng tiếng của bộ phim này được hãng Bang Zoom Entertainment thực hiện, và đây là một hãng rất lớn. Ngoài ra, Khôi còn lồng tiếng cho một vài dự án mới.