Ḿnh hay tự nhắc ḿnh như vậy, nhất là những lúc cuộc sống đổ ào đến như một cơn mưa lớn không báo trước.
Ḿnh từng nghĩ, có những chuyện là dấu chấm hết. Một cuộc gọi không có hồi âm, một lời nói làm tổn thương, hay một biến cố khiến ḿnh mất thăng bằng suốt cả một thời gian dài.
Nhưng rồi, hoá ra… đó chỉ là dấu phẩy. Một đoạn nghỉ. Để ḿnh thở. Để ḿnh lùi lại. Và để ḿnh đi tiếp.
Có lần ngồi cùng một người cô lớn tuổi, cô nói một câu khiến ḿnh nhớ măi:
"100 năm nữa, tất cả chúng ta đều đă trở thành mây gió, thành những nhành cỏ xanh mướt trong khu vườn mà chẳng ai c̣n gọi tên."
Những điều từng khiến ta rơi nước mắt, từng cảm thấy bất công, từng thấy không thể vượt qua… rồi cũng sẽ chỉ là một chi tiết mờ nhạt trong kư ức đă ngủ quên.
Những lời người khác nói về bạn, dù là lời khen hay sự chê bai cũng chỉ như cơn gió lướt qua cánh đồng đời bạn. Nó không định nghĩa bạn. Nó không có quyền giữ bạn lại.
Thế nên, nếu có một ngày nàng thấy cuộc sống này thật ồn ào và mỏi mệt, hăy cho phép ḿnh ngồi xuống. Uống một cốc nước ấm. Nhắm mắt lại. Thở sâu. Và tự nhủ:
"Không sao cả. Mọi thứ rồi sẽ qua."
Bạn nên hiểu rằng:
"Không có vết thương nào là vĩnh viễn. Cũng như không có nỗi buồn nào ở lại măi măi."
Tâm trí, cũng như cảm xúc. Nó cần được vỗ về, nghỉ ngơi và chữa lành. Và điều quan trọng nhất, là đừng để một chuyện buồn làm tổn thương ḿnh quá lâu.
Và rồi bạn sẽ thấy: b́nh yên không ở đâu xa nó nằm ngay trong cách bạn đối đăi với chính ḿnh.
VietBF@sưu tập
|