Phần tiếp theo của bài viết Việt kiều họ là ai thì nay cần phân biệt thêm về Việt Nam tỵ nạn là ai. Hai bài viết đều do một tác giả viết để mọi người hiểu rõ thêm. Cùng vietbf.com khám phá thêm.
B. Như thế, những người Việt Nam tỵ nạn cộng sản là ai đây? Họ có phải là Việt kiều hay không?
Ảnh minh họa
Không, họ không phải là Việt kiều theo định nghĩa hay theo pháp lý. Họ chỉ có thể là người Việt Nam theo huyết thống, theo tính nhân văn và văn hóa của dân tộc Việt mà thôi. Họ không phải là Việt kiều. Gọi họ là Việt kiều là sai, hoàn toàn sai. Riêng nhà nước Việt cộng gọi họ là Việt kiều là hàm hồ, là ngu dốt, hoặc là vì có một âm mưu xảo trá khác. Tại sao?
1. Họ không phải là Việt kiều theo pháp lý:
a. Quy chế tỵ nạn, thường trú nhân:
Theo định nghĩa của Liên Hiệp Quốc, tỵ nạn có nghĩa chối bỏ, từ bỏ sự bảo vệ của chế độ cầm quyền ở quốc gia nguyên quán và đến sinh sống, định cư trong một nước khác và được quốc gia này chấp nhận. Theo định nghĩa này, tất cả những người Việt Nam được nhận đến định cư nơi quốc gia đệ tam sau khi từ bỏ chế độ CS thì đều được hưởng quy chế tỵ nạn. Họ đồng thời được ban cấp tư cách thường trú nhân ngay khi rời trại tỵ nạn. Như thế, ngay khi từ bỏ chế độ Việt cộng, bỏ nước ra đi, bỏ Bắc vào Nam, họ không lệ thuộc nhà cầm quyền Việt cộng dưới bất cứ hình thức nào nữa.
b. Quy chế về quốc tịch.
Quốc tịch là trạng thái pháp lý thể hiện mối quan hệ giữa công dân một nước với quốc gia- nhà nước nơi họ có quốc tịch. Quốc tịch cho phép nhà nước có quyền lực pháp lý với một cá nhân và cũng cho phép cá nhân quyền được bảo vệ bởi nhà nước. ( wikipedia).Từ định nghĩa này, sau thời gian thường trú theo luật định, hầu như tất cả mọi người Việt Nam đều đã nhập tịch theo quy định ở nơi họ đang cư trú. Nếu trước đây họ chỉ hưởng quy chế tỵ nạn, nay họ chính thức bằng văn bản trở thành công dân như người bản sứ theo luật định. Sau khi nhập tịch, họ là công dân Hoa kỳ, công dân Pháp quốc, công dân Úc, công dân Đức, Canada…
Từ đây, họ có đầy đủ quyền hạn của một công dân mà luật pháp nơi đó quy định. Nhờ quy chế về quốc tịch, và việc thực hành quyền công dân, nhìều người gốc Việt đã ra ứng cử vào các chức vụ dân cử hay tham gia công tác công quyền như Philipp Rosle phó thủ tướng Đức, Cao quang Ánh dân biểu Hoa Kỳ, Ông Lê văn Hiếu, Toàn quyền bang Adlaine tại Úc. Ô Ngô thanh Hải, thượng nghị sỹ nghị viện Canada. V.v. Hoặc giả, tham gia vào quân đội hay giữ những chức vụ trong yếu trong bộ quốc phòng Hoa Kỳ như Khoa học Gia Dương Nguyệt Ánh, Chuẩn tướng Lê xuân Việt, Đại Tá Hải Quân Lê bá Hùng, Đại tá Thomas Nguyễn , Đại tá Nguyễn Minh Hùng, Đại tá Huynh Tran Mylene… và rất nhiều Sỹ quan và chuyên viên cao cấp khác… . Họ đã làm rạng danh nguồn gốc của mình là người Việt Nam trên trường quốc tế. Nhưng họ không phải là người Việt Nam theo pháp lý.
c. Người Việt Nam ở hải ngoại là người Việt theo huyết thống và văn hóa.
Như đã dẫn, người Việt Nam tỵ nạn CS tại hải ngoại không phải là người Việt Nam theo tính chính danh và pháp lý. Tuy nhiên, trong thực tế họ là người Việt Nam theo huyết thống và văn hóa. Nghĩa là, không có bất cứ một loại giấy tờ nào đặt để họ là người Việt Nam. Nhưng chính người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại vẫn tự nhận mình là người Việt Nam. Lý do, họ không bao giờ muốn bỏ rời quê hương, hơn thế, vẫn tự hào là con cháu của hai bà Trưng, của Ngô Quyền, Lê Lợi, Hưng Đạo, Quang Trung. Họ luôn theo bưởc chân của tiền nhân để ấp ủ và thực hiện một giấc mơ Việt Nam Minh Châu trời đông.
Vì có giấc mơ lớn vì dân tộc, họ khác biệt với tập đoàn Việt cộng bán nước là tác phong và nhân cách. Về tác phong, dù ở bất cứ vị thế nào, họ đều là những người đứng thẳng khi bắt tay hay tiếp xúc với những cấp lãnh đạo cao cấp nhất của quốc gia hay thế giới. Trong khi đó, lớp đầy tớ nô lệ ở Hà nội, dù là ở cương vị cao nhất, nhưng khi gặp người đồng cấp hay dưới cấp từ phương bắc thì cúi đầu như quỳ lạy đối tác. Là nhân cách, hiểu biết. Họ không bao giờ chấp nhận những hành động tồi tệ, thấp hèn, kém cỏi, vô văn hóa, và đầy man rợ của tập đoàn CS đối với người dân ở trong nước. Hơn thế, họ luôn đặt Hồ chí Minh, nói riêng, và tập đoàn Việt cộng vào sổ những tội đồ của dân tộc và chế độ do y thiết lập tại Việt Nam phải bị tiêu diệt.
Nhìn chung, từ cách sống và phong cách làm người, những người ra đi chưa một ngày quên bổn phận mình là người Việt, nên từ đó, mọi việc họ làm là vì quê mẹ. Tên Mẹ bị tổn thương thì họ là những ngươì lo tài bồi, vun đắp. Họ nhân danh cái gốc Việt Nam, nhân danh dòng máu Việt Nam mà làm cho Việt Nam được tôn vinh trên trường quốc tế.
Khi đất nước có nạn, dân lầm than, họ chẳng một giờ ngủ yên. Cùng máu huyết, họ nhân danh Việt Nam để tranh đấu cho nhân quyền, chống lại mọi áp bức bất công cho đồng bào còn ở quê nhà. Vì truyền thống bảo vệ nền Độc Lập và trường tồn của nước Việt, họ lên tiếng chống lại mọi thế lực thù địch muốn xâm lăng và đặt Việt Nam dưói ách nô lệ. Họ tranh đấu, họ bảo vệ truyền thống văn hóa dân tộc và nền Độc Lập của Việt Nam.
Thế đứng của Cộng Đồng Viêt Nam ở hải ngoại chứng minh rằng: Họ ra đi vì tổ quốc và cũng sẽ trở về vì tiền đồ của dân tộc. Họ ra đi vì màu cờ Độc Lập và Tự Do của đất nước thì màu cờ ấy cũng sẽ cùng rạng rỡ với dân tộc trong ngày Việt Nam xé nát “cờ sao Phúc Kiến” của tập đoàn bán nước hại dân.
Nếu có một lằn ranh định nghĩa như thế, tại sao nhiều người cứ gọi người tỵ nạn cộng sản Việt Nam ở Hải Ngoại là Việt kiều?
Theo tôi có hai cách ( lý do). Thứ nhất, mặc dù nay đã là người Mỹ, Úc, Pháp … nhưng khi đến Việt Nam du lịch, họ vẫn có tư tưởng là “về”, mà không phải là “đi”. Kế đến, họ vẫn nói tiếng Việt, giữ văn hóa Việt và thời gian xa quê hương còn rất giới hạn, dù đã là 30, 40 năm. Với họ, cái danh từ ấy chẳng là điều phải bận tâm. Về phía thân nhân còn ở trong nước cũng thế. Khi có anh em, bà con về thăm mà giới thiệu là dân Mỹ, Úc, Canada…, nghe xa lạ qúa. Nên “chín bổ làm mười” với từ “Việt kiều” vừa thuận tai vừa tạo ra khác biệt với người ở trong nước. Gọi riết thành thói quen, chẳng ai để ý tời phần ngữ nghĩa hay pháp lý làm gì!
Thứ hai là sự ngu dốt trong gian trá, hàm hồ trong hiểu biết của nhà cầm quyền và ngành thông tin của VC (gọi những người Mỹ gốc Việt trong trường West Point của Hoa Kỳ là Việt kiều). Điều này cho thấy, Việt cộng cố tạo ra hỏa mù để lừa đảo người dân trong nước tin rằng Người Việt Hải Ngoại vẫn là những công dân và chịu sự kiểm soát của nhà nước Việt cộng, hoặc là “cá mè một lứa” như chúng. Ra ngoài, không dám công nhận tổ chức của HCM là một đám phỉ cộng ngoại lai, là đầy tớ, nô lệ của CS Tàu vào chiếm nước Việt. Nội bộ, tự cho mình là dân tộc là tổ quốc, mà thực ra là một tập đoàn phản bội lương tri dân tộc.
Tóm lại, tuy có ba cái tên gọi khác nhau là Việt gian Việt cộng Việt kiều, nhưng thật ra, chúng chỉ là một phường Việt gian cộng sàn phản dân hại nước. Chính tập đoàn Việt gian cộng sản này đã tạo nên cảnh sinh linh đồ thán cho dân tộc Việt Nam trong gần một thế kỷ qua. Ngoảnh nhìn lại chiều dài của lịch sử, dân tộc Việt Nam chưa bao giờ gặp cảnh điêu linh khốn cùng đến như thế. Với cái búa, cái liềm tàn bạo, bất lương của chúng, xem ra thực dân phong kiến, cường hào ác bá xưa chỉ là cái bóng mờ không đáng nhắc đến nữa. Bởi vì dân ta thời đó tuy có khổ, vẫn còn được ăn được nói, được thở không khí tự do của trời đất ban cho. Còn được giữ tôn nghiêm lễ giáo. Cha mẹ còn được dạy con cháu giữ lấy luân thường đạo lý và cách sống làm người.
Nay dưới thời Việt gian cộng sản “Thế Qủy Hành Ác”, luật đã ra: Trong nội bộ đảng thì các đoàn đảng viên phải công khai tuyên bố “ căm thù và đoạn tuyệt với bố mẹ” (Trần Đĩnh, Đèn Cù) ngoài làng thì chúng buộc con cái học tập đấu tố cha mẹ. Vợ chồng, anh em, thân thuộc, làng xóm phải học tập, đấu tố nhau rập khuôn theo bài “địa chủ ác ghê” do Hồ chí Minh viết sẵn. Hỏi xem, còn đạo nghĩa nào cho dân gìn giũ, còn lễ giáo luân thường nào cho con cái noi theo, học hỏi. Cái gốc đạo đức làm người đã bị chúng tiêu diệt tận gốc rễ, làm gì còn nhân luân, còn lẽ sống cho đạo hạnh tồn sinh? Gian dối, bạo tàn, phi nhân bất nghĩa là chuẩn mực của nhà nước Việt gian cộng sản thì tìm đâu ra lẽ thật cho con người? Hỏi xem, cuộc sống này có khác chi thời bắc thuộc khi xưa?
Hỡi người dân nước Việt. Chúng ta đã biết Việt gian cộng sản là cái họa cho nước. Họa không hết thì dân ta sẽ chết. Muốn sống, chúng ta chỉ còn một con dường duy nhất để đi. Cùng đứng lên tiêu diệt cái hoạ để cứu nước. Nước còn chúng ta sống. Nước mất dân ta bị diệt. Nên việc đứng lên vì nước trở thành bổn phận và cũng là con đường phúc sinh cho chính chúng ta và con cháu chúng ta mai sau. Ngoài ra không còn một cách nào khác nữa.
Bảo Giang
10-2015.
|
|