Đăng lại cho bà con đừng bỏ thiên đường tìm cách sang Mỹ. Đó là ác mộng ở âm ty. Nghe tin có cô bạn đang trên đường sang Mỹ đưa con du học. Nếu đọc bài này xong, có khi nàng mua vé return luôn.
Ác mộng giấc mơ Mỹ. Ảnh internet
HM Blog. Thấy trên Facebook có ông Lê Dũng Vova tag mình một phát và ra bài này. Đăng lại cho bà con đừng bỏ thiên đường tìm cách sang Mỹ. Đó là ác mộng ở âm ty. Nghe tin có cô bạn đang trên đường sang Mỹ đưa con du học. Nếu đọc bài này xong, có khi nàng mua vé return luôn.
Bài này hợp với thứ 6 cuối tuần, bà con đọc cho vui, hiểu thêm về nước Mỹ.
(Đời sống) – Hàng ngày, trên khắp đất nước Việt Nam, vẫn có rất nhiều người mòn mỏi chờ đợi được đến với vùng đất hứa: nước Mỹ
Để có thể chạm đến “giấc mơ Mỹ”, nhiều người có thể chờ đợi hơn 10 năm theo diện đoàn tụ, có người thậm chí còn chấp nhận kết hôn giả, du học giả… Nhưng, với những người Việt hiện đang ở Mỹ, thì nước Mỹ không phải là thiên đường như mọi người lầm tưởng. Để hưởng thụ cuộc sống được cho là “chất lượng cao” ở nước Mỹ, họ phải nai lưng ra làm việc, vất vả như một con trâu, chẳng khác gì “tù khổ sai”.
Nhìn bề ngoài, bạn có tất cả, nhưng thật ra bạn chẳng có gì cả. Tất cả đều là nợ, bạn phải trả cho chính phủ cả đời. Qua bài viết của Danny Nguyen, trên một tờ báo về du học, chúng ta có thể thấy rõ ràng khuôn mặt thật của nước Mỹ cũng như cuộc sống đầu tắt, mặt tối của hầu hết Việt kiều ở đó.
Đối với thành phần lao động này ở Mỹ thì phải nói là vô cùng vất vả. Tất nhiên, ở Mỹ không ai ép buộc mình phải làm việc nhiều giờ cả, nhưng vì cuộc sống và bạn muốn có tất cả mọi thứ nên phải làm việc cộng lái xe 11-13 giờ/ngày, 7 ngày/tuần. Với mức vật giá đồ ăn người Việt ưa thích tương đối đắt đỏ: 8 USD cho một kg rau muống, 1,29 USD cho 3 nhánh sả hoặc rau thơm các loại, 12 USD một kg nhãn tươi, 3,99 USD một trái đu đủ, hoặc thơm, 20 USD cho một hộp chôm chôm 36 trái… thì với mức lương khiêm tốn 1500-2500 USD/tháng chưa xài đã hết.
Vì vậy đa số thành phần lao động chi tiêu hết sức tiết kiệm và dĩ nhiên là rất nhiều người không dám bỏ tiền để mua bảo hiểm y tế.”Dù ở Việt Nam bạn đã tốt nghiệp cao đẳng, đại học hay hơn thế nữa, nhưng khi tới Mỹ thì bạn như là người mù chữ. Việc tìm được một công việc phù hợp với bằng cấp đã học ở Việt Nam sẽ là điều không thể, vì vậy khi đặt chân tới mảnh đất thiên đường này, việc bạn phải trở thành thành phần lao động chân tay sẽ là điều tất yếu.
Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự. Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng là chuyện thường xảy ra.
Hầu hết ở Mỹ ai cũng phải làm việc nhiều giờ, nên không còn thời gian để chăm sóc bản thân, gia đình và con cái. Đi làm về đến nhà đã đau nhừ toàn thân, ăn cũng không muốn ăn chứ đừng nói là làm cơm tối cho gia đình và tất nhiên là cũng chẳng còn mặn mà tới chuyện chăn gối nữa vì phải giữ sức để mai đi cày.
Đối với chị em, khi đến Mỹ cứ nghĩ mình là số một, nhưng tôi thấy chị em chẳng sung sướng tí nào cả. Nhiều khi họ còn phải làm việc vất vả hơn cánh đàn ông ấy chứ. Chỉ đơn cử việc sinh đẻ thôi cũng đã là một thiệt thòi lớn. Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lại bệnh viện 48 giờ. Chồng thì cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm. Con nhỏ chưa đầy tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12 giờ/ngày.
Nhiều khi nhìn con còn quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt, nhưng biết làm sao bây giờ. Nghỉ ở nhà để lo cho con ư? Lấy tiền đâu ra để mà sống? Ai lo cho đống hóa đơn hàng tháng? Đến khi con đi học thì cả tuần không thấy mặt con ấy chứ.
Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là đông lạnh có khi hàng tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng bao giờ đúng bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà làm việc. Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi lúc nào thì ăn lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời gian để mà ăn phải uống sữa trừ cơm. Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm nóng bằng lò vi sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con kẻo trễ, bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu hỏi: Tại sao không về Việt Nam mà sống?
Khi đi thì tìm mọi cách đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ, con cái học hành dở dang, khả năng kinh tế không cho phép, nhà ở Việt Nam giờ quá mắc. Nếu ngày xưa ai có nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng bao giờ về tìm hiểu xem căn nhà đó bây giờ bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Việt Nam lại phải bắt đầu lại từ đầu…Xin thưa với các bạn, có rất nhiều nguyên nhân.
Riêng bản thân tôi thì, mình đã quá hèn mọn, không làm được gì cho dân tộc thôi thì hy sinh chút sức mọn này cho gia tộc. Chỉ mong những người thân trong gia tộc tôi nói riêng và những người ở Việt Nam có thân nhân ở nước ngoài nói chung thực sự hiểu được giá trị của đồng tiền mồ hôi nước mắt mà người con tha hương gửi về.Mua nhà trả góp ở Mỹ rất dễ dàng. Nhưng theo sự hiểu biết của tôi thì bạn đã chui vào một cái bẫy tài chính hết sức tinh vi mà các chuyên gia kinh tế hàng đầu tạo ra. Tại sao vậy? Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất đi 6% giá trị của căn nhà cho “tiền môi giới”, mà nhiều người cho rằng người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả.
Nếu không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước 100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99 %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản 1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.
Cũng vì những lý do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam, vừa xây dựng quê hương đất nước vừa thắng lợi lớn. Hiện tại, có những bất động sản của tôi ở Việt Nam đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi vẫn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định một ngày không xa tôi sẽ về Việt Nam để sinh sống. Theo cách nghĩ của riêng tôi, nếu như một ngày nào đó các bạn ở Việt Nam qua Mỹ để du lịch, thấy cuộc sống ở Mỹ quá hào nhoáng mà bỏ một triệu đô để mua đứt một căn nhà thì bạn đã thuộc thành phần đại gia.
Mà đại gia thì sống ở Mỹ làm gì cho buồn mà chủ yếu là lo cho con cháu. Mà lo cho con cháu thì phải tính 20 -30 năm hay hơn thế nữa, thì bạn không chỉ bỏ một triệu, mà phải chuẩn bị thêm ngót nghét một triệu nữa để đóng thuế. Cho nên tôi thiết nghĩ, đại gia thì không dại gì đầu tư một cách thiếu khôn ngoan như vậy. Thà bỏ tiền ra làm từ thiện hay xây cho liệt tổ liệt tông một căn nhà thờ còn để lại tiếng thơm ngàn đời cho con cháu.
Thật ra thì còn nhiều điều phải nói lên nữa nhưng thời gian không cho phép và sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn. Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt là về khía cạnh luật sở hữu và thừa kế tài sản, hãy viết lên một bài để cộng đồng người Việt chúng ta ở nước ngoài có thêm kinh nghiệm để bảo toàn tài sản của mình”.
(Đời sống) – Hàng ngày, trên khắp đất nước Việt Nam, vẫn có rất nhiều người mòn mỏi chờ đợi được đến với vùng đất hứa: nước Mỹ
Để có thể chạm đến “giấc mơ Mỹ”, nhiều người có thể chờ đợi hơn 10 năm theo diện đoàn tụ, có người thậm chí còn chấp nhận kết hôn giả, du học giả… Nhưng, với những người Việt hiện đang ở Mỹ, thì nước Mỹ không phải là thiên đường như mọi người lầm tưởng. Để hưởng thụ cuộc sống được cho là “chất lượng cao” ở nước Mỹ, họ phải nai lưng ra làm việc, vất vả như một con trâu, chẳng khác gì “tù khổ sai”.
Nhìn bề ngoài, bạn có tất cả, nhưng thật ra bạn chẳng có gì cả. Tất cả đều là nợ, bạn phải trả cho chính phủ cả đời. Qua bài viết của Danny Nguyen, trên một tờ báo về du học, chúng ta có thể thấy rõ ràng khuôn mặt thật của nước Mỹ cũng như cuộc sống đầu tắt, mặt tối của hầu hết Việt kiều ở đó.
con` hon o~ vietnam suot doi` lam` viet cuc kho~ suot' doi` khong biet bao dio` mua duoc xe hoi, o~ dau ma` khong lam viet cuc kho moi co tien`, do` ngu haaaaaaaaaaaa
Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự. Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng là chuyện thường xảy ra.
o~ my~ nguoi` ngheo` duoc nha` nuoc' lo, con` o~ vietnam nguoi` ngheo bi binh thi` sao vo lang BAC' HO` nam chung cho vui haaaaaaaaaa, nguoi` viet bai` bao' nay thong minh het' noi luon
ky ten khi~ truong son
Let me put this in a simple term that everyone can understand.
Not all the people from vietnam countryside or small towns want to leave their birth place to go the big cities (such Saigon, Da Nang, Hanoi, etc ...) to start a new live. People leave because they either are sick of it, discriminated or have nothing else to live for.
And when they come to those big cities (such Saigon, Da Nang, Hanoi, etc ...) they have to start their new life all over again (it's difficult and may take a long time to settle down).
Well now you just take that theory and apply it onto "coming to American for a new life" thingy, you will understand.
If you are a lazy bum then "coming to live in a big city in VN" or "coming to live in America" is not for you. Just stay where you are now and enjoy what "XHCN" offers.
Xứ Mỹ như tù vậy mà lủ " bưng bô " như thằng Lé , con " thun " , thằng con hoang 12ba , lại thích ở đây cho người cha chửi cả gia tộc tổ tiên nhà chúng nó .
Sao kỳ vậy .
haha, ủa, mình tưởng ông gì mà sống mãi của các bạn này dạy lao động là vinh quang mà sao giờ được lao động có trả lương mà lại than dữ vậy trời? Làm việc và được trả lương đúng với giá trị lao động của mình thì có gì mà phải than? Đi làm ở hãng xưởng công ty nào mà không có bảo hiểm y tế? Nếu lương dưới mức căn bản thì sao không có trợ cấp xã hội hay là bạn này đi làm tiền mặt không đóng thuế? Khi bạn sống như 1 người ở trọ nước Mỹ - không mua nhà, đóng thuế đất đai, không có ý định an cư lạc nghiệp ở đây - và dồn tiền vào đầu tư ở VN rồi để trở về đó sống trong tương lai thì bạn đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ người dân với nước Mỹ chưa? Đã vậy, lại còn hỏi han về luật sở hữu và thừa kế của Mỹ. Vâng, tôi là một luật sư của Luật Sư Đoàn Hoa Kỳ xin trả lời, chính quyền Mỹ không tham lam tài sản vài căn nhà của công dân xứ họ đâu, cái họ tham lam là chất xám, là tri thức, là những con người biết sống vì xã hội và người khác, biết phấn đấu để vươn lên và biết cho đi chứ không chỉ lo vun vén cho bản thân mình! Người như tác giả bài viết này thì xin an tâm, nước Mỹ không cản bạn trả lại hộ chiếu Hoa Kỳ đâu. Hộ chiếu Hoa Kỳ là trách nhiệm và quyền lợi công dân Mỹ cho nên nếu bạn không xứng đáng thì họ có thể thu hồi bất kỳ lúc nào nhé!
P.S. Trước khi làm LS, mình đã từng làm rất nhiều việc lao động chân tay khi đi học, rửa chén bát, phụ bếp, bán hàng, bán quảng cáo qua phone, chăm sóc con nít, chăm sóc người già, dạy kèm, ... và ngay cả bán ở chợ trời, mình cũng đã làm hết cho nên mình cũng đã từng làm việc nặng, từng có ngày không có đủ tiền ăn cơm khi đi học đại học mà không dám nói cho ba me ở nhà biết vì họ cũng không dư dả gì, từng biết cái đói và cái lạnh chứ không phải mở mắt dậy là trở thành LS đâu ... nhưng mình chưa bao giờ thấy xấu hổ vì quá khứ đó cả mà ngược lại, mình rất trân trọng cuộc đời đã cho mình những 10 năm thử thách như vậy để biết thương những người kém may mắn và biết quý trọng những gì mình đang có!
The Following 3 Users Say Thank You to hongyen2000 For This Useful Post:
Mấy cái bài viết lảm nhảm này đang đầu độc mọi người đấy. Đến với nước Mỹ trở thành thiên đường hay địa ngục còn tùy thuộc vào hạng người nào chứ? Ba cái thành phần cà chớn yếm thế không biết vươn mình trên thế giới đầy những niềm vui và hứa hẹn này còn dở trò than khóc đúng là ăn một thúng cứt. Một đất nước đầy dẫy nhựng cơ hội mà phải tìm kiếm và nắm bắt chứ. Chẳng có thứ gì cho không đâu! Làm gì có sẵn ai trải thảm đỏ cho những thằng cứ tưởng đến đất nước người ta mà nghĩ rằng cứ vơ lấy cuả là được. đúng là cà chớn
Cũng vì những lý do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam, vừa xây dựng quê hương đất nước vừa thắng lợi lớn. Hiện tại, có những bất động sản của tôi ở Việt Nam đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi vẫn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định một ngày không xa tôi sẽ về Việt Nam để sinh sống.
Về đi VC đang chờ vì VC đã nổ còn có thằng nổ to hơn!
The Following User Says Thank You to dalat47 For This Useful Post:
Bác này kết luận bài viết với 1 câu thiệt tình:
"sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn..."
Đúng là bác này chỉ mới biết sơ sơ phần trên của xã hội, còn rất nhiều kiến thức, chiều sâu: luật pháp, hành pháp, lập pháp, đặc biệt là giáo dục, hổ trợ cho học sinh nghèo, hổ trợ cho người già, người tàn tật, đường xá, cầu cống, người dân sống như thế nào, tuân thủ pháp luật ra sao, ngay cả trẻ con được dạy dỗ, giáo dục thế nào, hướng nghiệp ra sao, hiện tại, tương lai xã hội, thế hệ mai sau,....
... cỏn rất nhiều chuyện mà bản thân bác này, dù là có hạn chế về kiến thức, nhưng không thể không dụng tâm, hướng tầm mắt, mở lòng để trông rộng, thấy xa, nhìn đến tương lai lớp trẻ, tương lai xã hội, thế hệ mai sau thế nào,... Bác này hoàn toàn không hướng cái nhìn và sự phân tích vào đó, mà chỉ nói sơ sơ về bản thân với 1 chút hiểu biết ở hiện tại trong hoàn cảnh của Bác ấy.
Nói chung là ý kiến riêng của Bác này, còn thiển cận, lẫn không có chiều sâu, không có tầm nhìn rộng, cũng không nhìn xa. Bác ấy chỉ nhìn chung quanh, cái nhà, cái chén, cái bát, tiền thuế,... chỉ nghĩ tới bản thân của mình.
Bác ấy không đặt suy nghĩ cho tương lai những thế hệ con, cháu, không nghĩ đến sự phát triển của xã hội ở mọi mặt, từ cơ chế xã hội, kiến thức người sống trong xã hội đó về mọi mặt, các ngành nghề đa dạng, từ sơ cấp đến trình độ chuyên ngành chuyên sâu, chuyên viên, chuyên gia,... tất cả phát triển hướng đến tương lai thế nào của xã hội, của đất nước.
Nếu cả nước VN, những thế hệ trẻ, các em, các cháu còn nhỏ ... nghe lời Bác này, làm đúng theo lời... bác như thế, thì đất nước VN mình, thêm 50, 100, 200 năm nữa, cũng vẫn dậm chân tại chổ... vì chỉ nghĩ cái lợi cho bản thân, không suy nghĩ chung cho con cháu, cho các thế hệ về sau, cho tương lai đất nước, dân tộc.
- Bản thân tôi qua Mỹ hơn 22 năm, đi học, ra trường, đi làm, lập gia đình, có con cái ở đây, hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tôi yêu quý cuộc sống vô cùng ý nghĩa ở đây. Người sống ở Mỹ, sinh ra ở Mỹ, hoàn toàn có cơ hội, hoàn toàn có 1 sân chơi rộng lớn, tùy ở mind set và dedication của bản thân người ấy.
Sống ở Mỹ, học hành, trưởng thành, tạo dựng, sống tuân thủ pháp luật, sống lành mạnh, sống văn mình, học hỏi, cống hiến cho gia đình, có kế hoạch cho g/đ, con cái,... đây mới chính là cuộc sống, không uổng 1 kiếp làm người.
Các bạn sống ở Mỹ một thời gian, đi học, trưởng thành ở đây, chắc chắn cũng sẽ thấy như vậy.
Cũng thông cảm cho Bác ấy, là Bác ấy không trưởng thành ở đây, mà chỉ đơn giản là lo toan miếng cơm, manh áo, thuế má, vv....
Thật là tội nghiệp, nhưng phải nói Bác viết bài này hơi thiển cận, lại hơi ích kỷ, nghĩ cho mình hơi nhiều, thiếu kiến thức rộng, sâu để kết nối 1 bức tranh toàn diện của một cổ máy vĩ đại của bao tầng lớp xã hội từ kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội, bao trùm tất cả các ngành nghề,... đang từng giây từng phút không ngừng tiến lên phía trước.
Các bạn ở VN đang muốn qua đây định cư, du học, xây dựng cuộc sống, tương lai, ... hi vọng các bạn đừng nghĩ nhỏ hẹp như Bác viết bài này, để đánh mất cơ hội, một tương lai tốt đẹp, một kiếp sống có ý nghĩa, không những cho bản thân của bạn, còn đời này, kiếp sau....
Chúc các bạn sáng suốt nhận định, vững tin, thành công.
Kính
The Following 2 Users Say Thank You to LenhHoHuynh For This Useful Post:
Bác này kết luận bài viết với 1 câu thiệt tình:
"sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn..."
Đúng là bác này chỉ mới biết sơ sơ phần trên của xã hội, còn rất nhiều kiến thức, chiều sâu: luật pháp, hành pháp, lập pháp, đặc biệt là giáo dục, hổ trợ cho học sinh nghèo, hổ trợ cho người già, người tàn tật, đường xá, cầu cống, người dân sống như thế nào, tuân thủ pháp luật ra sao, ngay cả trẻ con được dạy dỗ, giáo dục thế nào, hướng nghiệp ra sao, hiện tại, tương lai xã hội, thế hệ mai sau,....
... cỏn rất nhiều chuyện mà bản thân bác này, dù là có hạn chế về kiến thức, nhưng không thể không dụng tâm, hướng tầm mắt, mở lòng để trông rộng, thấy xa, nhìn đến tương lai lớp trẻ, tương lai xã hội, thế hệ mai sau thế nào,... Bác này hoàn toàn không hướng cái nhìn và sự phân tích vào đó, mà chỉ nói sơ sơ về bản thân với 1 chút hiểu biết ở hiện tại trong hoàn cảnh của Bác ấy.
Nói chung là ý kiến riêng của Bác này, còn thiển cận, lẫn không có chiều sâu, không có tầm nhìn rộng, cũng không nhìn xa. Bác ấy chỉ nhìn chung quanh, cái nhà, cái chén, cái bát, tiền thuế,... chỉ nghĩ tới bản thân của mình.
Bác ấy không đặt suy nghĩ cho tương lai những thế hệ con, cháu, không nghĩ đến sự phát triển của xã hội ở mọi mặt, từ cơ chế xã hội, kiến thức người sống trong xã hội đó về mọi mặt, các ngành nghề đa dạng, từ sơ cấp đến trình độ chuyên ngành chuyên sâu, chuyên viên, chuyên gia,... tất cả phát triển hướng đến tương lai thế nào của xã hội, của đất nước.
Nếu cả nước VN, những thế hệ trẻ, các em, các cháu còn nhỏ ... nghe lời Bác này, làm đúng theo lời... bác như thế, thì đất nước VN mình, thêm 50, 100, 200 năm nữa, cũng vẫn dậm chân tại chổ... vì chỉ nghĩ cái lợi cho bản thân, không suy nghĩ chung cho con cháu, cho các thế hệ về sau, cho tương lai đất nước, dân tộc.
- Bản thân tôi qua Mỹ hơn 22 năm, đi học, ra trường, đi làm, lập gia đình, có con cái ở đây, hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tôi yêu quý cuộc sống vô cùng ý nghĩa ở đây. Người sống ở Mỹ, nhất là các trẻ em sinh ra ở Mỹ thì càng may mắn hơn, hoàn toàn có cơ hội, hoàn toàn có 1 sân chơi rộng lớn, tùy ở mind set và dedication của bản thân người ấy.
Sống ở Mỹ, học hành, trưởng thành, tạo dựng, sống tuân thủ pháp luật, sống lành mạnh, sống văn mình, học hỏi, cống hiến cho gia đình, có kế hoạch cho g/đ, con cái,... đây mới chính là cuộc sống thật sự, không uổng 1 kiếp làm người.
Các bạn sống ở Mỹ một thời gian, đi học, trưởng thành ở đây, chắc chắn cũng sẽ thấy như vậy.
Cũng thông cảm cho Bác ấy, là Bác ấy không trưởng thành ở đây, mà chỉ đơn giản là lo toan miếng cơm, manh áo, thuế má, vv....
Thật là tội nghiệp, nhưng phải nói Bác viết bài này hơi ích kỷ, nghĩ cho mình hơi nhiều, không đủ kiến thức rộng, thiếu sự phân tích sâu sắc bao quát, để kết nối 1 bức tranh toàn diện của một cổ máy vĩ đại bao trùm tầng tầng lớp xã hội từ kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội, tất cả các ngành nghề.
Ở đây, ngành nghề nào cũng có training từ trường lớp đàng hoàng, licenses hẳn hoi để regulated, từ nhà hàng, tiệm phở, làm nail, cắt tóc, xây dựng, ống nước, làm điện, cho đến luật sư, dược sĩ, bác sĩ, chuyên ngành nào phải có bằng cấp giấy phép, licenses, hành nghề của chuyên ngành đó hẳn hoi, chứ không làm bậy làm bạ, bán bậy bán bạ, trồng bậy trồng bạ.
Ai bán cái gì, ăn cái gì cũng phải qua FDA kiểm dịch, cấp phép,... chứ không như VN bây giờ tới cọng rau, trái cây, miếng thịt, ... đồ ăn thức uống, chỉ vì chút lợi sử dụng hóa chất lung tung, rồi đổ thừa cho TQ. TQ dù có bán hóa chất tràn qua VN, TQ cũng đâu có bắt buộc mình xài những thứ đó.
Công an thì ... kiêm luôn cả kiểm tra kinh tế, xét giấy phép hành nghề, ... như vụ khám xét 'hành chính' StarBuck ở Hà Nội vừa rồi, cái gì mà bên này, bên nọ lạm dụng, chức năng chồng chéo lung tung,... đồ đổ ra đường, không giúp thì thôi, cứ nhào vào mà hốt, đập phá, bạo động, đốt hãng, xưởng khắp nơi.... Dù là trộm có bắt gà, bắt chó, có nghèo khó mà trộm cái quần, có bắt được người ta, thì cũng nên để cho pháp luật xử... Đằng này, nhào vào đánh hội đồng cho tới chết, lột quần, lột áo, cắt tóc, đánh bầm đánh dập, ...
Nội mấy cái chỗ nho nhỏ này, VN mình không biết chừng nào mới có thể làm được.
Còn ở Mỹ thì tất cả đều có pháp luật, quy định hẳn hoi, dù là bán bình sữa, tô phở, bát bún,... mọi chuyện đều có cơ quan đúng chức năng quản lý, regulate, không lộn xộn như ở VN.
Tất nhiên vẫn có thiểu số ham chơi, ham nhậu, ham hút hơn là học hành, sống đàng hoàng... Đó chỉ là chuyện cá nhân, không phải vấn đề cơ chế xã hội.
Các bạn ở VN đang muốn qua đây định cư, du học, xây dựng cuộc sống, tương lai, ... hi vọng các bạn đừng nghĩ nhỏ hẹp như Bác viết bài này, để đánh mất cơ hội, một tương lai tốt đẹp, một kiếp sống có ý nghĩa, không những cho bản thân của bạn, của một g/đ tốt đẹp mai sau, và còn đời này, và cả những kiếp sau....
Chúc các bạn sáng suốt nhận định, vững tin, thành công.
Kính
Last edited by LenhHoHuynh; 08-08-2014 at 22:40.
The Following User Says Thank You to LenhHoHuynh For This Useful Post:
Cái tên viết bài này là cặn bã của xã hội và những đứa a dua hùa theo nó là những đứa lười chảy thây không muốn làm mà đòi nằm chờ sung rụng. Các anh chị hơi đâu phân trần về nước Mỹ cho chúng biết chi để chúng tới đây ăn vạ nước Mỹ cho chật đất. Tốt nhất cứ sống tại vn vì nơi đó tha hồ mà ăn không ngồi rỗi.
Cái tên viết bài này là cặn bã của xã hội và những đứa a dua hùa theo nó là những đứa lười chảy thây không muốn làm mà đòi nằm chờ sung rụng. Các anh chị hơi đâu phân trần về nước Mỹ cho chúng biết chi để chúng tới đây ăn vạ nước Mỹ cho chật đất. Tốt nhất cứ sống tại vn vì nơi đó tha hồ mà ăn không ngồi rỗi.
Một thằng bưng bô liếm đít ăn chất thải của con mụ heo nái doan phó chủ tịch nước nói láo không biết ngượng miệng không biết mẹ gì về nước Mỹ mà cứ sũa như chó nhà hoang chết chủ.Về Việt Nam mà sống đi đừng ở đây tuyên truyền lếu láo chỉ có một ít người dân Việt Nam trong nước là còn ngu còn tin những lời mầy nói còn ở đây ai cũng biết sự thật cả rồi thằng bưng bô đầu chứa toàn tàu hủ con khỉ trường sơn còn khôn hơn mầy !!!!
Xứ Mỹ như tù vậy mà lủ " bưng bô " như thằng Lé , con " thun " , thằng con hoang 12ba , lại thích ở đây cho người cha chửi cả gia tộc tổ tiên nhà chúng nó .
Sao kỳ vậy .
Hahahahah .... " Cũng vì những lý do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam,...." 1 thang _ Co bac : khong TIEN , bad credit , _ dang noi khoac lac .
Vậy pà con ở Việt nam nhất là ai có "quốc tịch đảng" thì đừng sang đây nhé ... Ở Mỹ khổ lắm ... và nữa nè .. đừng đưa con cái tụi bây sang đây nữa nhe, cái đám con trai thì vừa ngu vừa mất dạy - con gái thì toàn loại ăn chơi đàn điếm, quậy phá toàn là cái lủ "chim dài - não ngắn" mà thui
Hahaha ! Thi cu ve " thien duong " ma song , co chi lai o lai My roi viet bai can tro
nhung nguoi muon roi " thien duong " de sang My chu ? Hay ve di hoac tot nhat
ve Trung Cong , do moi that la " thien duong " day .
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.