Vietbf.com Lộc Hưng mất nhà, mất đất, không biết tết này gia đình mình ở đâu? Tính đến rạng sáng 10/1 mới chỉ có thông tin trên báo Công An TP.HCM: Cưỡng chế 110 hộ dân tại “vườn rau Lộc Hưng” đúng pháp luật.

Quận Uỷ Tân Bình, Ban Tuyên Giáo Quận Tân Bình, UBND Quận Tân Bình phải nên tổ chức ngay cuộc Họp Báo, Tiếp Xúc, Gặp Gỡ công khai tất cả người dân Vườn Rau Lộc Hưng đang bị cưỡng chế nhà như Thành Uỷ TP. HCM đã làm với nhân dân Thủ Thiêm vừa rồi. Lắng nghe từng trường hợp và tiến hành làm rõ ngay các vấn đề sau, có sự giám sát của Thành phố:
– Có phải 112 căn nhà ở Vườn Rau Lộc Hưng bị đập phá cưỡng chế mấy ngày qua, trong đó có nhiều căn đổ bê tông nhiều tầng đều là tự ý xây dựng trái phép của người dân mà không hề có sự tiếp tay, làm ngơ hay tiêu cực quản lý của các cán bộ Phường 6, Quận Tân Bình trong suốt một thời gian dài qua hay không? Làm sao giữa lòng TP người dân có thể tự đổ bê tông xây nhiều căn nhà cao mà cán bộ phường 6, Tân Bình không hề hay biết?
– Có bao nhiêu gia đình ở Vườn Rau Lộc Hưng đã đóng thuế đất cho nhà nước từ trước ngày 15/10/1993?
– Vì sao – dù mục đích là để xây hệ trường học – việc huy động lớn một lực lượng cưỡng chế có công an, an ninh cưỡng chế đập phá nhà dân qui mô lớn như vậy trên địa bàn thành phố mà Bí Thư Quận Uỷ và Chủ Tịch UBND Quận Tân Bình không tổ chức họp báo đường đường chính chính thông báo trước cho tất cả người dân Vườn Rau Lộc Hưng và người dân, báo chí thành phố biết, hiểu rõ sự việc trước khi huy động các xe cẩu ủi đập phá nát nhà dân ngay trước dịp Tết Nguyên Đán cổ truyền, gây hoang mang, bất bình, bức xúc cho không chỉ bà con Lộc Hưng, đẩy họ vào tình cảnh ‘màn trời, chiếu đất’ ngay trên nơi chốn họ đang sinh sống nhiều năm trời, mà còn gây bức xúc lan truyền cho tất cả người dân Việt Nam trong và ngoài nước những ngày qua?
Cưỡng chế giải toả chậm lại qua Tết có ảnh hưởng đến tiến độ xây trường học nhiều lắm không? Muốn giáo dục, dạy trẻ con tốt thì phải biết cách đối xử nhân tâm, biết làm an lòng với những người dân lớn tuổi trước đã chứ?
– Nếu việc giải toả là chính đáng đối với tất cả các hộ (cần rà soát lại từng gia đình), thì việc hỗ trợ chỗ ăn ở tạm thời ban đầu cho các gia đình là việc cần thiết, nên làm và nhân tâm của Quận Uỷ, UBND Quận Tân Bình bằng tiền ngân sách Quận hay bằng ngân sách thành phố. Việc này nên tiến hành trước – chứ không phải là lời hứa là ‘Sẽ’. Vì những ngày này họ sẽ phải tự xoay sở sinh sống, ăn ở đâu? Các em nhỏ có còn thanh thản cắp sách đến trường đi học được nữa hay không?
– Có những trường hợp các gia đình Lộc Hưng đang khó khăn quá thì sao không vận động quyên góp từ các quỹ xã hội của Quận, TP. hay từ các nguồn lực xã hội, cùng báo chí kêu gọi người dân để giúp đỡ chính đáng những người đang thực sự rơi vào tình cảnh không nhà, không cửa này.
Đây là những việc cấp thiết, chính đáng cần làm ngay trước Tết Nguyên Đán. Bí Thư Quận Uỷ Tân Bình và Bí Thư Thành Uỷ, Chủ tịch UBND TP. HCM không nên để một sự việc lớn đang gây xáo trộn, ảnh hưởng lòng tin người dân ngay trước Tết như vậy mà không công khai, minh bạch, đúng nhân tâm, đạo lý với người dân được.
Đừng để gây ra một vết thương lòng, một vết sẹo cảm xúc quá nặng, đừng tạo ra một vụ đại án ‘nước mắt Thủ Thiêm’ thứ 2 về mặt tinh thần và nhân tâm ngay giữa lòng thành phố 10 triệu dân này, trong khi Tổng Bí Thư đang ngày đêm cố gắng mang lại niềm tin cho nhân dân trong việc làm sạch đất nước không chỉ qua việc triệt phá giặc nội xâm tham nhũng đất đai, tiền bạc, của cải mà còn tham nhũng quyền lực, tham nhũng đánh cắp niềm tin, quan liêu cửa quyền, cậy quyền ỷ thế, không thực sự tôn trọng dân, vì dân của chính quyền các cấp quận Tân Bình.
Bât kể quyền lực ngắn hạn, lý luận xám màu – hãy thực tế biết sống, ứng xử vì Con Người – được lòng dân – được tất cả, mất lòng dân – sẽ mất tất cả!
Nguyễn Văn Phước
10-1-2019

Mấy chục năm trước, những thanh niên trai tráng sống quanh quẩn sau lũy tre làng nghe theo lý tưởng của một nhóm người, họ đã đi bộ hàng ngàn cây số để tìm kiếm hy vọng đổi đời.
Nhưng cho đến nay, nhiều đứa trẻ mới lớn được tiếp cận, cọ xát với thế giới bên ngoài quay về và nhận xét lại cha ông của chúng rằng, “ngu dốt cộng nhiệt tình bằng phá hoại”.
Từng đấy năm, là biết bao thân phận phải bỏ mạng giữa rừng thiêng nước độc, có quá nhiều người ra đi ngay dịp tết nguyên đán, họ chết bởi sự sai lầm, khát máu, điều khiển của một nhóm người… câu chuyện tết Mậu Thân là một ví dụ điển hình.
Và cuối cùng, cuộc chiến tạm ngưng, thằng đi bộ “giải phóng” thằng ô tô, một số đập hố xí tự hoại để xây cho mình hố xí tro, lấy vợ, làm nhà và ở ngay trên mảnh đất mà họ mới đến.
Nhưng sau mấy chục năm an cư lạc nghiệp, ở chính nơi mảnh đất giao thoa, ôn hòa ấy lại mọc lên hàng tá dân oan đeo huân huy chương, vẫn ngày ngày lê la khắp hang cùng, ngõ hẻm để đòi lại nơi che mưa che nắng, nơi mà họ đã dành cả tuổi thanh xuân mới có được.
Còn nhớ một dịp tết nguyên đán, tôi đã thay mặt gia đình của những người lính Bắc Việt in cả những bài báo tôi viết, hình ảnh họ khóc cùng bức tâm thư gửi cho ông thủ tướng đương thời.
Cứ tưởng sẽ ít đi những mảnh đời cơ cực, nhưng không, thêm một cái tết là thêm biết bao nhiêu mảnh đời oan trái, hiện tại vẫn có quá nhiều dân oan mất đất tìm tới tôi, nhưng… tôi cũng đã bất lực.
Không một cơ sở pháp lý, không một quyết định cưỡng chế ban hành đúng luật, không một cơ quan giám sát, định giá độc lập, không cần thương lượng, nghe ý kiến của người dân… họ vẫn cứ cho quân đến san nhà và cướp đất.
Quy luật 80/20 đã chỉ rõ 80% kết quả là do 20% nguyên nhân, còn với hơn 80% vụ án có liên quan tới quản lý đất đai hiện nay họ sẽ rút ra được điều gì?
Công cuộc hòa hợp hòa giải dân tộc phút chốc biến thành tro, những người miền Nam non nớt, cực đoan đã quay sang miệt thị, chửi rủa tất cả đồng bào miền bắc, thậm chí, họ chửi cả cha ông, tổ tiên của họ đã di cư vào.
Nhưng, những người miền Nam đó thử ra miền Bắc ăn dầm nằm dề, rong ruổi cùng bà con vài hôm, cùng họ mưu sinh, đấu tranh, ngủ ngoài đường trong những đợt lạnh buốt, mưa phùn ẩm thấp, ngồi trong nhà nhưng chăn gối vẫn còn ẩm ướt, hôi mù… mới cảm nhận hết được hoàn cảnh sống, nỗi khốn khổ của đồng bào mình.
Ngay giữa lòng thủ đô cũng chẳng thiếu gì những thân phận màn trời chiếu đất, bà Cao Thị Thỏa (Triều Khúc, Tân Triều, Thanh Trì, Hà Nội) với đôi bàn tay dị tật vẫn phải ngày ngày đi nhặt rác, ở nhờ.
Tất cả cũng chỉ tại lũ quan tham cướp đất, tổ tiên và hiến pháp có vấn đề.
Một mùa tết nữa lại đến, bên cạnh những cuộc đoàn viên thú vị lại có thêm những đứa trẻ vô tội ở vườn rau Lộc Hưng mất nhà, mất đất bị đẩy ra đường, chúng bị cướp cả đồ chơi lẫn tuổi thơ. Rồi không biết tết này gia đình chúng sẽ ăn tết ở đâu?
Đỗ Cao Cường
9-1-2019

Buổi sáng dùng chút thì giờ để đọc tin tức, báo chí. Bắt buộc phải lướt qua trước một số báo quốc doanh “lề khốn nạn”, cho chạy nhanh qua cái clip VTV thời sự 7 giờ tối qua để tìm cái mức tăng trưởng bịp bợp, gian xảo từng ngày, lướt qua cái mục “góc nhìn” của anh Vnexpess, một sân chơi mẫu mực của công chức rất có thì giờ bình luận, nhưng không có tâm trạng đi tìm hiểu cái bản chất lưu manh của thế giới Cộng sản.
Cho đến một ngày, blogger Hiệu Minh có đăng một bài từ góc nhìn Express, “Thân phận ruộng đồng” của tác giả Đặng Hùng Võ, tại mảnh đất tự do ngôn luận này mới là nơi nói thật, sự thật thì rất cay đắng, sự thật có thể làm anh ngồi tù bằng những biến tấu chụp mũ bỉ ổi nhất của hệ thống.
Tác giả Đặng Hùng Võ cảm thán về thân phận ruộng đồng của “ông chủ” nhân dân mà trước đây ông đã từng làm “đầy tớ” nhân dân, nêu lên những bi kịch chế độ nhưng rất bế tắc để khai thông cống rãnh cái ao tù.
Khốn nạn, bi kịch, ngu quân dã man của thảm họa CCRĐ năm 1954 khi mà “Theo chỉ đạo từ trên, cứ 100 hộ phải tìm ra 5 địa chủ”. (Theo Đặng hùng Võ).
Không bàn thêm nhiều về ý tưởng của bài văn nhưng vì tôi không hiểu, rất, rất đông người ngày đêm trực tuyến để làm gì.
Ở sân chơi này, hầu như tất cả khán giả đều tán thưởng, tác giả có nhuận bút, bài đăng có đi kèm hình và tên tuổi, chức danh xã hội. Trong vòng 20 giờ đồng hồ, một bài ngẫu nhiên đã có được 125 bình luận.
Một xã hội thật trật tự và bình yên.
Ở một cái xã hội mà làm theo luân thường, theo lẽ phải, theo đạo làm người nhưng sao lại cảm thấy bị lỗi, bị cắn rứt do cái hành vi tử tế đó mà làm ảnh hưởng đến người thân thích ruột rà.
Ở một đất nước chiếm quá bán số người nhân danh miếng ăn, nhân danh sự tiện nghi no đủ, nhân danh công bộc chà đạp và san bằng tất cả để ngoi lên trong một cõi có cùng là kiếp người.
Chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam đã làm được điều như vậy, họ lấy gân để làm cuộc cách mạng lôi kéo bằng một phương pháp hết sức ghê tởm, lấy dối trá tiêu diệt lẽ phải.
Thôi cứ tính từ năm 1911 là đã được 108 năm, mốc Nguyễn Tất Thành rời bến Nhà Rồng trên con thương thuyền của Pháp, nguồn cơn để gạch đầu dòng cho kỷ nguyên nhân danh và dối trá hào quang, kẻ thù của ông Thành là bóc lột, nhưng hôm nay tất cả hậu duệ của ông đều dối như cuội, đều là địa ốc chủ, còn hơn cả “địa chủ ác ghê”, vừa bóc và vừa lột, Mỹ cút, Ngụy nhào chính là để chỗ cho Đảng cai trị ăn chơi bằng tiền chùa.
Địa chủ bị chôn sống thời Hồ Quang có thể giàu gấp vạn lần bần cố nông, nhưng địa chủ thời Phú Trọng giàu gấp tỷ lần “nhân dân vô sản”. Công nhân khu công nghiệp ngày nay nơi ông ra đi tìm đường cứu nước phải sống chen chúc trọ tạm, làm ngày nào sống ngày đó, quan chức cũng tại chốn này nhà cửa, thổ cư, thổ công bổng lậu đếm không xuể, nhờ chiến công cướp đất dân đen ngày đêm không ngừng nghỉ.
Một bầy ăn cướp không cần bịt mặt.
Xin phép đăng nguyên bản một bình luận của P.V. Nhân trên bog Hiệu Minh để kết thúc bài viết:
* Đọc bài Giáo sư Đặng Hùng Võ nhiều chuyện đáng bàn. Lẽ ra ông học thức, chức vụ. Phải là người kế hoạch hướng dẫn nông dân:
Rồi ruộng đồng bao phen tan hợp hợp tan
Phải làm sao nông dẫn bớt thiệt thòi, bớt khổ
Thế nên nói cũng chỉ là qua chuyện…
Cho nông dân niềm vui ít ỏi
Cùng vợ cùng con vui nồi cơm đầy dù chút ít sắn khoai.
Được đến trường dăm con chữ ê a…
Nào hay ông bó tay chỉ mong nông dân bớt chút nhọc nhằn.
Ông quan chức bó tay. Chúng em nông dân đành bó chân vậy…
Hoàng Tự Minh
10-1-2019

Từ hôm Tân Bình cưỡng chế, đập phá nhà cửa của dân tại “vườn rau Lộc Hưng”, tôi hỏi nhiều nhà báo vì sao báo chí im lặng. Có bạn nói là “đang làm” nhưng cho đến nay vẫn không có một dòng trên báo. Tại sao thế. Ngay cả khi người dân sai thì báo chí cũng cần lên tiếng.
Nếu quả thực, “Bà con đã đóng thuế 20 – 30 năm có đầy đủ giấy tờ pháp lý…; Đất vườn rau sử dụng đất 1954…” thì theo Luật Đất Đai 1993, phải cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho bà con. Trong trường hợp nhà nước lấy đất đó để xây trường công lập thì phải bồi thường, bất kể người dân có giấy hay không có giấy.
Đất đai là tài nguyên, có trước bất cứ thứ nhà nước và luật pháp nào. Từ ngàn đời nay, người dân thủ đắc đất đai một cách tự nhiên, bằng khai hoang, phục hoá hoặc sang nhượng. Nước Việt ta hẳn không kéo dài từ Ải Nam Quan tới Mũi Cà Mau nếu không có những người dân mang cuốc xẻng đi mở cõi.
Theo pháp luật hiện nay thì “hộ gia đình, cá nhân sử dụng đất có nhà ở, công trình xây dựng khác từ trước ngày 15 tháng 10 năm 1993” thì ngay cả khi không phù hợp quy hoạch mà nếu quy hoạch đó được phê duyệt sau khi người dân sử dụng đất thì chính quyền vẫn phải cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho họ.
Giấy tờ không phải là căn cứ duy nhất để xác lập quyền của người dân với tài sản của mình. Bộ Luật Dân Sự quy định thời hiệu “ngay tình thủ đắc” với bất động sản là 30 năm. Ông cha ta từng quy định thời hiệu này ngắn hơn, từ thời Lý, Trần, “Phàm vườn ruộng bỏ hoang, đã có người cầy cấy, người chủ chỉ có quyền đòi lại trong hạn một năm. Trái lệnh này, sẽ phải phạt 80 trượng”.
Đừng lấy lý do chưa có giấy tờ mà lấy đất của dân. Không có dân, không an dân thì đất đai chỉ là nghĩa địa.
Huy Đức
9-1-2019

Liên tục trong nhiều ngày, những nạn nhân của vụ cưỡng chiếm đất đai tại phường 6, Tân Bình, Sài Gòn xuất hiện trên các video – tự tố cáo và được phỏng vấn – đã mô tả khá rõ những gì đang diễn ra. Dĩ nhiên, giờ đây không còn một tên gọi nào khác, ngoài việc khẳng định sự bất lương của kẻ cầm quyền là điều cần phải ghi nhớ.
Hầu hết những người xuất hiện trên video đều nói giọng Bắc. Chỉ có một số ít người nói giọng Nam. Nhưng nguồn gốc của họ, là những người đã tìm cách di cư khỏi một chế độ đang âm mưu một cuộc đại cướp bóc và giết hại dân lành. Đấu tố, xét lại… ở miền Bắc sau 1954 là những minh chứng bằng lịch sử của máu và nước mắt Việt Nam, trên phông nền rầm rập tiếng hô vang chủ nghĩa quốc tế cộng sản, đậm màu Trung Quốc.
Những người nói giọng Bắc ở vườn rau Lộc Hưng hôm nay cũng run rẩy và đau đớn, không khác gì cha ông của họ vào những ngày ôm con gà, tượng chúa cùng niềm hy vọng vào Nam, rồi nghe người thân của mình bị chôn sống, bị chặt đầu ở quê mình mà bàng hoàng vì thấy mình may mắn còn sống sót. Những người nói giọng Bắc thật thà, chỉ mong được sinh sống làm ăn. Khốn khó mấy cũng cam, bắt đầu lại mọi thứ cũng thuận. Trên tay của họ là cái cuốc, hạt giống và mồ hôi thấm đất. Họ không chọn cầm AK, hay bao bố để bắt cóc ai đi trong đêm khuya vì lý tưởng đại đồng.
Chính quyền của tổng thống Ngô Đình Diệm đã làm mọi thứ để có thể an cư gần một triệu ngưởi ở miền Nam, những người không chọn chế độ cộng sản làm bạn đường, tự nguyện xuống tàu để có thể bắt đầu lại cuộc đời. Mọi thứ ổn định cho đến năm 1975, khi nước VNDCCH ở phía Bắc mở cuộc chiến vào nước VNCH và hoàn tất. Và dù muốn hay không, tất cả những gì thuộc về hành chính, tài sản và sở hữu của người miền Nam đều phải được quyền công nhận khi chính quyền mới gọi là thống nhất và hoà bình. Nhưng thực tế thì không phải vậy. Có ít nhất đã có 3 lần, chính quyền mới mở các đợt cướp bóc tài sản và xoá quyền sỏ hữu của hàng triệu người dân một cách vô lương, gọi là đánh tư sản. Cướp và âm mưu cướp từ chính quyền mới là những điều có thật.
Trãi qua những ngày tháng ấy, tưởng chừng mọi thứ sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Non nửa thế kỷ của một nước Việt Nam tuyên bố giàu mạnh, công bằng và văn minh, vườn rau Lộc Hưng may mắn còn sót lại, vì mảnh đất có vẻ nghèo nàn ấy chưa có dịp lọt vào mắt xanh những kẻ cầm quyền cơ hội. Và vào lúc đất nước “cường thịnh”, ai đó đã chợt nhận ra vài ngàn mét vuông giữa lòng Sài Gòn là một món lợi khổng lồ. Một món lợi phải được khai thác như thường lệ, nhân danh dự án, quy hoạch vườn hoa, trường học, quảng trường, tượng đài… Những kẻ cơ hội và cướp ngày nhân danh mọi thứ, nhưng không hề thât sự có gương mặt hay số phận con người.
Hàng trăm nhân viên đủ loại của nhà nước giàu mạnh, công bằng và văn minh ấy đã bịt mặt, mở cuộc cướp đất, phá nhà của hơn 100 gia đình, khi Tết Nguyên Đán 2019 chỉ còn vài tuần lễ nữa. Khắp nơi, trong nhịp phát triển hào hùng của Việt Nam, văng vẳng tiếng khóc, tiếng kêu giọng Bắc quen thuộc về nỗi đau và căm giận. Tiếng kêu có của cả những người không là nạn nhân, mà chỉ là người chứng kiến.
Mới đây thôi, một quan chức của chính quyền đã nói rằng “tôi nói giọng Bắc, nhưng không gạt bà con” để cố thuyết phục về tính liêm chính trong vụ cướp đất của hàng ngàn người dân tại Thủ Thiêm, quận 2. Nhưng lẫn trong tiếng quát tháo bắt người, đập nhà vào đầu tháng 1/2019 ở vườn rau Lộc Hưng cũng không thiếu những giọng Bắc hung hăng, công khai hiện hình là bọn cướp đất phá nhà dân lành. Những giọng Bắc từ nhà cầm quyền, gợi nhớ biết bao điều.
Ôi đất nước những ngày huy hoàng, “có bao giờ được như thế này đâu”, nhưng bên tai, sao chỉ còn nghe thấy những giọng Bắc hốt hoảng và đau thương với cuộc đời của mình. Những giọng Bắc của con trẻ, người già, phụ nữ, và của những người thương phế binh yếu ớt không còn nơi nương tựa. Những nỗi đau thương sao như di sản cha truyền con nối. Chỉ khác là họ hôm nay, không may mắn bằng cha mẹ mình ở thế kỷ trước, vì không biết phải bước chân xuống chuyến tàu nào để thấy được hy vọng.
Những giọng Bắc nạn nhân ấy, không thể gạt chúng ta. Những giọng Bắc nghẹn ngào như cào cấu vào tim người. Nó mãi mãi nhắc chúng ta – những người Việt – về một sự thật được ghi lại trong lịch sử của đất nước này về những loại giọng Bắc được biết: của người dân chân chất và của bọn trá nguỵ.
Tuấn Khanh
10-1-2019

Trong khi thực hiện đập phá, những kẻ đeo băng đỏ đến dụ, đuổi từng người dân ra khỏi căn nhà đổ nát của họ. Chúng hứa với những cụ già và những người nông dân vườn rau rằng, đi ra đi rồi chúng sẽ bảo vệ tài sản cho bà con, sáng mai quay về lấy.
Con đường vào vườn rau bị bao vây cho đến sáng nay, người có thể ra nhưng khó có thể vào.
Vì nhà cửa đã tan hoang, cả ngày bị tra tấn về thể xác và tinh thần, bà con đi lang thang kiếm chỗ ngủ qua đêm.
Sáng hôm nay trở về, đến con gà họ nuôi cũng bị bắt mất, toàn bộ đồ đạc của bà con đều không cánh mà bay, có người bị mất cả xe Honda. Nói chung là họ mất sạch sẽ. Trẻ con không có sách vở mang đi học, người lớn không còn quần áo để mặc.
Họ nhìn nhau đau khổ, bây giờ chỉ còn khóc chứ còn biết nói gì nữa?
Họ kể về ngày hôm qua, cái ngày mà cả cuộc đời họ chắc chắn không thể quên. Trong số họ, có người chỉ có 30m2 nhà ở, có người đang phải chạy thận từ số tiền ít ỏi cho thuê trọ. Bây giờ không còn nơi để đi, không một đồng trong túi, không đồ dùng sinh hoạt. Đừng hỏi họ sẽ tính ra sao hay ngày mai sẽ như thế nào.
Con đường duy nhất của họ là dựng chòi trên đất của mình để sống lay lắt, chờ và những kẻ gọi là lãnh đạo đoái hoài đến bất công của mình.
Giữa lòng thành phố lớn, những kẻ bịt mặt lấy túi nilong đen trùm kín mặt người dân, bắt đem đi và rồi đem máy ủi vào xúc nhà của họ. Chúng xúc cả gốc cây lâu năm người ta trồng lấy bóng mát. Đập cho những mái tôn nhà nát từng mảng, chọc thủng những bồn nước, cắt nát dây điện làm nhiều khúc để người dân không còn có thể sử dụng.
Một bà lão nói, trong khi đập phá nhà của bà chúng nó dọa bà phải lên nộp phạt tiền, lừa bà cầm giấy phạt nhưng bà không cầm.
Gần một tuần nay cắt điện cắt nước, đập phá liên tục, người dân nơi đây không được tắm giặt, được ăn tử tế.
Tôi tự hỏi giờ nhiều người trong họ biết phải sống sao khi trên người chỉ còn bộ quần áo?
Trịnh Kim Tiến
9-1-2019