Tigon là loài hoa của t́nh yêu thơ dại, bắt đầu khi em mười tám và anh hai mươi. Anh vẫn c̣n nhớ, phải không?
Anh ạ, giàn tigon trước nhà em hôm nay bắt đầu bung ra những cánh hoa mỏng manh, màu hồng tím. Mới vài ngày bận rộn không để ư mà nay chúng đă nở những đóa hoa đầu tiên. Em sững lại trước những cánh hoa bé nhỏ đang khoe sắc trong buổi sớm đầu thu. Dẫu bao năm đă trôi qua, nhưng với em, chưa bao giờ loài hoa này bị lăng quên.
Và cả anh nữa…
Trong văn hóa Mỹ và Anh, tigon có ư nghĩa thể hiện sự đam mê, thường được dùng như một biểu tượng của t́nh yêu đích thực. Ở tuổi mười tám, em hồn nhiên với niềm tin t́nh yêu sẽ luôn kết thúc có hậu nên không một chút ngại ngần chọn tigon là loài hoa ḿnh yêu thích. Nghe câu trả lời của em, một thoáng ngạc nhiên trong ánh mắt, nhưng anh không nói ǵ, chỉ đọc cho em nghe bài thơ “Hai sắc hoa tigon” của nhà thơ T.T.Kh… Anh cố ư dừng lại ở 2 câu: “Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ/Anh sợ t́nh ta cũng vỡ thôi…”.
Tuổi mười tám của em non nớt và kiêu hănh. Tin rằng, việc yêu thích một loài hoa nào đó chẳng tác động ǵ đến sự bền chặt hay lỏng lẻo của một chuyện t́nh. Em tin vào ḿnh. Em tin vào t́nh yêu của anh. Làm sao có thể tin vào ông/bà T.T.Kh xa lạ nào đó mà ḿnh chưa từng biết. Thơ chỉ là thơ mà thôi! Chưa kể, em với anh đều có khá nhiều điểm chung, mà chính việc chung niềm yêu thích thơ văn đă dẫn lối cho t́nh yêu của ḿnh trong những ngày tháng cũ.
Ở cách nhau tầm 70km, ḿnh t́nh cờ biết nhau. Anh - một chàng trai với chút năng khiếu, lựa chọn sáng tác thơ để thỏa niềm đam mê của ḿnh. Em - một cô nàng mộng mơ nên dễ xúc cảm với những bài thơ t́nh anh gửi tặng. Em c̣n nhớ, nhiều chục năm về trước, thư tay là phương tiện duy nhất để giữ liên lạc với nhau, cũng như em đă mong chờ thư anh đến như thế nào… Chữ anh đẹp, thơ anh hay, vốn hiểu biết rộng, thêm chút hài hước… Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ gieo vào em những tháng ngày mơ mộng.
“Anh sợ t́nh ta cũng vỡ thôi…”. T́nh yêu ḿnh dành cho nhau đến thật nhẹ nhàng và ra đi cũng nhẹ nhàng như thế. Tuổi hai mươi đầy xốc nổi, em chẳng cần biết đến cảm xúc của anh như thế nào, cứ tin vào lựa chọn của riêng ḿnh.
Không một lời trách móc, anh lẳng lặng rời xa em và giấu nỗi buồn tan vỡ vào những bài thơ. Bờ sông lộng gió nơi bến Bạch Đằng xưa, những giề lục b́nh vẫn tím. Góc phố quen, con đường cũ vẫn ẩn hiện trong nỗi nhớ mênh mang. Và c̣n ǵ nữa? Là mưa, là những ngày tháng Tám đầy thương nhớ… Và rồi, hoa tigon h́nh tim vỡ vẫn lặng lẽ xuất hiện trong thơ anh như một hoài niệm buồn không dễ gọi tên.
Có phải anh nhớ tigon - loài hoa nhỏ xinh đă đi giữa anh và em với chuyện t́nh đầu không thành t́nh cuối? Người ta nói rằng, t́nh đầu thường khó quên, v́ lúc đó người ta đến với nhau ở lứa tuổi mơ mộng nhất, chẳng toan tính điều ǵ, cứ hồn nhiên đi bên đời nhau với bao ước mơ tương lai với niềm tin về “ngôi nhà và những đứa trẻ”… Nhưng t́nh đầu cũng dễ tan vỡ, bởi khi ta c̣n trẻ cũng là lúc đầy những cái tôi nhất.
Có thể ở văn hóa Mỹ và Anh, tigon là biểu tượng của t́nh yêu sâu sắc. Nhưng ở Việt Nam, tigon lại gắn với câu chuyện t́nh buồn. Dẫu vậy, đó không phải là lư do để ḿnh không cùng nhau trong cuộc hành tŕnh.
Xin lỗi anh, em đă sai!
Hôm nay, trong nỗi nhớ những ngày tháng cũ, có khi nào anh nhớ đến em không?!
VietBF@ sưu tập