Đọc thấy trên trang của một bạn viết như thế này: "Một bạn chia sẻ, 'Cứ mỗi lần ra Bắc là thấy ấm ức thay cho người miền Tây, dù ḿnh không phải là người dân nơi đây. Một vùng trọng điểm xuất khẩu nông thủy sản lớn nhất nước mà đường xá không bằng phân nửa của một tỉnh phía Bắc. Ḿnh đi ra Bắc thấy đường xá ngon lành, rộng dư thừa, trong khi miền Nam th́ quá tệ, trong khi kinh tế Miền Nam lao động sản xuất khó nhọc đóng thuế nuôi bộ máy công chức công quyền bộ ngành miền Bắc ăn trắng mặc trơn. Thật bất công! V́ sự bất công này mà ĐBSCL trở nên tụt hậu lam lũ và bị chê là có tŕnh độ văn hóa thấp nhất, trở thành vùng trũng về kinh tế giáo dục y tế. Miền Tây đă bị lăng quên hơn một thập kỷ nay. Thương người miền Tây!"
Sự bất công vùng miền là một thực tế mà không ai dám nói ra. Như Sài G̣n làm ra tiền nhiều nhất nhưng phải đóng thuế tới 82%, nhiều nhất nước (Hà Nội đứng thứ nh́ 65%), nên không c̣n lại được bao nhiêu để xây dựng cơ sở hạ tầng. Cứ nh́n giữa Hà Nội và Sài G̣n là biết, hầu hết những công tŕnh lớn đẹp của Hà Nội là do nhà nước đầu tư, c̣n ở Sài G̣n hầu hết những ṭa nhà lớn, buiding đẹp đẽ là từ các công ty nước ngoài, công ty tư nhân, chứ bản thân Sài G̣n mấy mươi năm nay rồi một cái quảng trường cũng không có, một cái sân bóng đá quốc tế không có.
Thôi th́ thủ đô của nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa VN, được đầu tư nhiều nhất cũng phải thôi. Nhưng có những cái không hợp lư lắm như khi đại dịch xảy ra, trong khi Hà Nội dịch nhẹ th́ được chích vaccine loại tốt, chích nhiều, chích sớm hơn Sài G̣n bị dịch nặng, mặc dù Sài G̣n đóng góp vào quỹ vaccine nhiều nhất; c̣n nữa, khi dịch xảy ra mới thấy hệ thống y tế ở cái thành phố làm ra tiền nhiều nhất mà thiếu thốn đủ thứ. Và có thể nói những điều đó cũng góp thêm nguyên nhân khiến nhiều người dân Sài G̣n chết oan ức trong mùa dịch, bên cạnh những chính sách chống dịch chủ quan, duy ư chí, ngu dốt, sai lầm của nhà nước.
Trở lại khu vực miền Tây làm ra lúa gạo xuất khẩu nuôi cả nước mà không được đầu tư ǵ, nên biết bao người phải bỏ xứ mà đi, lên thành phố làm công nhân, làm đủ thứ nghề hoặc như con gái th́ đi lấy chồng Đài, chồng Hàn… Cả nước chỉ có 16/63 tỉnh thành có đóng góp về Trung Ương từ nguồn thu của ḿnh. Một số tỉnh không đóng đồng nào, thậm chí bị xếp vào diện nghèo nhưng lại thường xuyên “đẻ” ra nhiều dự án để “ṿi” tiền như xây tượng đài, xây phi trường, mà thực sự th́ trong một quốc gia c̣n nghèo có quá nhiều phi trường để làm ǵ, ở những tỉnh nhỏ số lượng hành khách đi máy bay có đủ bù lỗ cho kinh khí vận hành một phi trường hàng năm không, trong khi ngành đường sắt quan trọng hơn, rẻ hơn th́ lại không đầu tư, măi đến bây giờ vẫn là loại đường sắt khổ nhỏ 1m đă xây từ thời Pháp thuộc?
Chưa kể, một vài tỉnh nói là nghèo nhưng dân đâu có nghèo? Ví dụ: “Tỉnh nghèo Nghệ An thuộc tốp sở hữu xe hơi nhiều nhất Việt Nam” (VOA), “Nghệ An - Hà Tĩnh là tỉnh nghèo lại mua nhiều ôtô” (Lao Động)… Nếu đi ra một số tỉnh miền Trung phía Bắc, miền Bắc th́ thấy hạ tầng cơ sở, đường xá được xây dựng ngon lành gấp bao nhiêu so với miền Tây…
C̣n trong chuyện đi du học, đi tu nghiệp ngắn hạn, dài hạn ở nước ngoài thông qua con đường nhà nước th́ luôn luôn lọt vào Hà Nội và miền Bắc! Cho nên Tiến sĩ, Thạc sĩ, Giáo sư, Phó Giáo sư ngoài Bắc đầy, c̣n dân miền Tây bao nhiêu phần trăm tốt nghiệp được đại học?
Gần nửa thế kỷ rồi nhưng có những thực tế phũ phàng vẫn c̣n. Đó là sự bất công, bất b́nh đẳng giữa hai miền. Và sự hằn thù, thù hận đối với chính thể Việt Nam Cộng ḥa, với lá cờ vàng, không chỉ từ đảng và nhà nước cộng sản mà ngay cả đám hậu sinh, sinh sau đẻ muộn không dính dáng ǵ tới cuộc chiến tranh Việt Nam cũng vậy. Từ câu chuyện buổi biểu diễn của ca sĩ Khánh Ly bị dẹp v́ có bài hát “Gia tài của mẹ” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với những câu, những cụm từ “hai mươi năm nội chiến từng ngày” hay “một lũ lai căng, một lũ bội t́nh”; cái miếu thờ "Người ở lại Charlie" - Trung tá Nguyễn Đ́nh Bảo, tiểu đoàn trưởng cứ điểm Sạc Ly, tử trận ngày 12.4.1972, vừa bị ai đó đập phá tan nát, cho tới việc ca sĩ trẻ người Úc gốc Việt, Hanni Phạm bị tẩy chay v́ cha mẹ gốc Việt Nam Cộng Ḥa… chỉ là vài ví dụ gần đây nhất. Và nếu vào đọc những comment của cái đám dư luận viên cho tới đám trẻ bị “nhồi sọ” này bên dưới những trang được lập ra để “phong sát” cô ca sĩ này, bạn sẽ rùng ḿnh v́ những từ ngữ đầy hận thù của họ.
Nh́n lại, Việt Nam và Hoa Kỳ b́nh thường hóa quan hệ năm 1995 – 20 năm sau khi cuộc chiến tranh kết thúc. Việt Nam và Trung Quốc b́nh thường hóa quan hệ vào năm 1991 – 12 năm sau cuộc chiến biên giới Việt-Trung năm 1979, nhưng trên thực tế xung đột, đụng độ vẫn tiếp tục cho tới năm 1988 cũng là năm Trung Cộng chiếm Đá Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam, nghĩa là chỉ có 3 năm mà đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đă nhanh chóng “gác lại quá khứ, hướng tới tương lai” với đảng và nhà nước cộng sản Trung Quốc rồi.
Trong khi đó với chính những người cùng ḍng máu tổ tiên, cùng chung lănh thổ th́ gần nửa thế kỷ rồi vẫn sùng sục căm thù, vẫn có những chính sách phân biệt Bắc-Nam. Tại sao vậy?
Có một so sánh dễ hiểu, trong đời thường, nếu bạn mất một việc làm, nếu bạn chia tay hay bị ai đó chia tay, bạn sẽ nhanh chóng quên đi và trở lại trạng thái tâm lư b́nh thường, hay xử sự b́nh thường, nếu bạn có một công việc mới tốt hơn, nếu bạn có được một người mới tốt hơn người cũ về nhiều mặt. Nếu hiện tại tốt đẹp hơn quá khứ th́ quá khứ sẽ dễ dàng được quên đi, nhưng nếu hiện tại tồi tệ hơn th́ quá khứ sẽ khó quên-hoặc tiếc nuối, hoặc thù hận. Và tôi không thấy có cách lư giải nào khác hơn.
Đối với những người miền Nam, tại sao gần nửa thế kỷ họ vẫn nhớ tới giai đoạn 1954-1975 là v́ giai đoạn đó về nhiều mặt vẫn tốt đẹp hơn. C̣n đối với đảng và nhà nước cộng sản, dù chiến thắng bằng quân sự nhưng cuối cùng họ lại là bên thua cuộc, thua cả Mỹ, thua cả VNCH. Với Mỹ, họ thua v́ họ đă phải phản bội lại toàn bộ lư thuyết, lư luận, lư tưởng XHCN, CSCN để học theo cách làm ăn kinh tế thị trường của bên tư bản Mỹ và phương Tây, xài đồ Mỹ, cho con cháu đi du học ở Mỹ, mua nhà hưởng già ở Mỹ… Với VNCH, sau gần nửa thế kỷ, nước Cộng ḥa XHCN VN bây giờ về nhiều mặt vẫn thua xa thời VNCH, nhất là về mặt tự do, dân chủ, nhân bản.
Chính đảng cộng sản đă gây ra cuộc nội chiến 30 năm tang thương trên đất nước này, và cũng chính họ, thay v́ “gác lại quá khứ, hướng tới tương lai” như họ đă và đang làm với Trung Cộng, th́ lại cứ tiếp tục gây chia rẽ, tiếp tục khoét sâu vết thương trong ḷng người miền Nam!
Nếu như đối với Mỹ, một mặt th́ đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam cần tới chính phủ Mỹ về cả kinh tế lẫn sức mạnh quân sự để tạo thế cân bằng trong khu vực châu Á–Thái B́nh Dương, để Trung Cộng bớt bắt nạt, nhưng mặt khác th́ họ vẫn gắn bó, lệ thuộc vào Trung Cộng về chính trị để bảo vệ chế độ, khi cần th́ họ vẫn chọn Nga, Tàu chứ không phải chọn Mỹ và các nước dân chủ phương Tây. Bốn lần bỏ phiếu của Việt Nam trong cuộc chiến Ukraine hay việc ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng là chính khách nước ngoài đầu tiên vội vă sang “triều kiến” ông Tập Cận B́nh sau khi đại hội đảng Trung Quốc lần thứ 20 kết thúc là đủ rơ.
Đối với người miền Nam hay những người có liên quan đến chế độ cũ VNCH cũng vậy. Trong nước th́ vẫn có sự phân biệt vùng miền như vừa nói, c̣n với cộng đồng người Việt ở hải ngoại, con cháu những người VNCH, một mặt th́ đảng và nhà nước cộng sản ve văn, dùng những cụm từ như “ḥa giải ḥa hợp”, “khúc ruột ngàn dặm” để chiêu dụ đồng bào gửi tiền về, v́ kiều hối thực sự là một nguồn thu ngoan trọng đối với chế độ.
Báo chí cho biết, từ vài năm nay Việt Nam luôn luôn nằm trong top 10 quốc gia có lượng kiều hối gửi về nhiều nhất (ví dụ: “Việt Nam thuộc nhóm 10 nước có lượng kiều hối lớn nhất năm 2021” năm 2022 “Việt Nam lọt tốp 10 quốc gia nhận kiều hối lớn nhất trên thế giới”). Nhưng mặt khác, họ vẫn không bao giờ coi đó là những đồng bào thực sự của ḿnh.
Song Chi
Mẹ tôi đi kháng Pháp khi c̣n trẻ
Tuổi trăng tṛn vàng lúa cánh đồng
Đêm chờ giặc rừng thiêng nước độc
Mẹ không cần chửi ai
Súng trên tay đủ ấm giữa rừng
Mẹ tôi có hai con thời Quốc Cộng
Đứa vào rừng đứa đi lính giữ làng
Sau 1975 đứng bên hai nấm mồ cỏ dại
Bia mộ buồn Mẹ không phải chửi ai
Mẹ tôi nước mắt lưng tṛng
Ác ôn địa chủ Mẹ c̣ng lưng mang
Chửi ai ai chửi bây giờ
Nước tan nhà mất
Cơ đồ hoang vu
Mẹ tôi tiễn con đi tù
Tội kia dân chủ tội này tự do
Mẹ nuốt nước mắt vào ḷng
Đêm nghe tiếng gọi hồn
Thân c̣ lặn lội bờ sông
Có chửi cũng bằng không
Đất mất Mẹ thành dân oan lưu lạc
Nhà tịch thu rồi Mẹ treo cổ chết theo
Nước mất nhà tan Mẹ lưu vong viễn xứ
Chửi ai bây giờ ôi Mẹ Việt Nam ơi
Mẹ là gịng sông bao la mênh mông
Mẹ là gịng sữa nuôi con lớn khôn
Mẹ là gịng đời đắng cay tủi nhục
Mẹ là gịng giống nước Việt ngậm ngùi
Nợ ĐẤT MẸ vạn lời xin lỗi
Ngày bước chân rời khỏi quê nhà
Đường đời càng lúc càng xa
Thăng trầm vạn nẻo chiều tà héo hon
Trời cao đất thấp mỏi mòn
Cúi mặt xót cảnh nước non điêu tàn
Nợ ĐẤT MẸ lòng vàng của Biển
Sắc se buồn đưa tiễn con đi
Lặng thinh như chẳng có gì
Dặn dò trở lại mỗi khi Xuân về
Nương dâu ruộng muối nhiêu khê
Thương con nơi nhánh sông quê Mẹ chờ
Nợ ĐẤT MẸ ước mơ tề tựu
Cùng cả nhà cúng rượu Tổ Tiên
Cùng nhau vui vẻ đoàn viên
ĐẤT MẸ an lạc mọi miền khen con
Nào hay :
ĐẤT MẸ
cấn bán không còn
Chữ NỢ trả măi chưa tròn
Mẹ ơi!
KHIA