Một người đă rời cơi tạm 20 năm tṛn, một người sống lang thang những con phố với kư ức mơ hồ, nhập nhèm. Đó cũng là lư do Nhật Hạ muốn viết ǵ về hai cô bạn của ḿnh, dưới đây là về danh ca Ngọc Lan. V́, Lan mới thực sự có tất cả: danh vọng, sắc đẹp, tiền tài... và Lan đang mất dần tất cả. Vậy mà Lan c̣n an ủi, khuyến khích tôi?, sau khi ngồi gần Ngọc Lan, tôi mới hiểu tôi c̣n may mắn lắm.
1. Một đêm cách đây hơn 30 năm, tôi cùng Lan đi trên một chuyến bay tới Úc. Chuyến bay dài hơn 20 tiếng. Xuyên đêm. Mọi người đă ngủ hết. Trong màn đen phủ lấp, mờ mờ những điểm sáng yếu ớt, tôi thấy Lan rời khỏi ghế, đi rất chậm, rất nhẹ lên phía đầu máy bay, rồi lại đi xuống cuối.
Lan đi vài ṿng th́ tôi chịu không nổi, đi theo Lan, hỏi nhỏ: Lan không ngủ được? Có cần thuốc ngủ không? Lan nói: Chân Lan nhức quá, không ngồi yên được.
Và rồi, Lan kể về chuyện đau nhức của đôi chân...
Vẻ đẹp buồn của Ngọc Lan.
2. Ngày ấy, ca sĩ trẻ không nhiều, chúng tôi đi show mỗi cuối tuần nên gặp nhau rất thường trong những chuyến bay, những show lưu diễn ở khắp các tiểu bang, ở Âu Châu, Úc Châu...
Chúng tôi cùng yêu thích những bài hát giống nhau. Bài nào tôi thích, Lan cũng thích, và ngược lại. Có lần Lan bảo: "Tụi ḿnh là loại... làng nhàng. Không thuần nhạc ngoại quốc như Lynda, Trizzie, cũng không chuyên nhạc Việt như mấy chị Lệ Thu, Khánh Ly. Không biết xếp loại ǵ?”.
Tôi và Lan khi rảnh hay hẹn nhau đi ăn, đi shopping. Chúng tôi thân hơn là những bạn đồng nghiệp. Những đêm lưu diễn ngủ chung pḥng khách sạn, chúng tôi thường nói chuyện, tâm sự hỏi han đủ điều.
Một đêm ấy, Lan ôm phone nói chuyện ngoài hành lang rất lâu. Rồi chắc lạnh quá, Lan vào pḥng, trùm chăn nói chuyện suốt đêm. Giọng Lan rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được những tiếng nấc, tiếng khóc nghẹn ngào.
Sáng ra, tôi không hỏi Lan về nỗi buồn đêm qua, và Lan cũng không kể. Lan yếu ớt hay đau đầu, đau lưng, đau chân lại phải bay xa hoài v́ những lời mời của bầu show ở khắp nơi. Lúc ở nhà, Lan thâu băng, quay MV. V́ là ca sĩ nổi tiếng, được ái mộ nhất lúc ấy nên Lan luôn bận rộn.
Đôi mắt buồn, nụ cười hiền, dáng yếu đuối mong manh có chút nhút nhát nên ai cũng muốn bảo vệ, che chở.
Ngọc Lan và ông xă Kelvin Khoa ngày cưới.
3. Một buổi tối, tôi hát chung với Lan. Người ta tắt đèn, d́u Lan ra sân khấu rồi mở lại đèn. Lúc ban nhạc dạo, có một người ôm bó hoa đẹp đứng dưới sân khấu tặng Lan. Người đàn ông đó đến trước mặt Lan, đưa bó hoa. Lan nh́n ông ta cười nhưng không đỡ lấy. Chừng 30 giây trôi qua, người đàn ông vẫn đưa bó hoa và Lan vẫn cười nhẹ, thản nhiên.
Tôi nghe lạnh cả người, vội gọi anh bảo vệ chạy ra đỡ lấy bó hoa. Người đàn ông ngượng ngùng, khán pḥng x́ xào. Tôi nghe trái tim ḿnh như có ai đang bóp lại. Lan đă không c̣n nh́n thấy ǵ sao?
Sau đó, Lan có một buổi chụp h́nh chung với anh Tuấn Ngọc và tôi để làm b́a cho những dự án mới. Khoa – chồng Lan, dẫn Lan vào. Đi từng bước rất chậm, Lan vẫn dễ dàng vấp vào chiếc ghế, đụng vào cạnh bàn. Tuy vậy, tôi yên ḷng hơn v́ thấy Lan đă có chồng chăm sóc.
Ngọc Lan, Tuấn Ngọc và Nhật Hạ giữa thập niên 1990.
Chừng một năm sau. Trên một chuyến bay về San Jose, tôi gặp lại Lan và Khoa. Khoa dễ thương đă sang chỗ khác, nhường chỗ cho tôi ngồi gần Lan. Chúng tôi thăm hỏi, líu lo tṛ chuyện. Khi cô tiếp viên mang thức uống đến. Lan không đỡ ly nước cam của ḿnh, trong khi vẫn cứ nh́n cô cười nhẹ. Tôi thấy vẻ khó chịu trên khuôn mặt cô tiếp viên và giật ḿnh, vội vàng đỡ lấy ly nước.
Tôi hỏi Lan về đời sống, sức khỏe và mắt Lan. Lan cho biết Lan đă ngừng hát sân khấu v́ "quá phiền!". Mắt Lan nh́n thấy rất hẹp, chỉ 15 độ. Ngồi cạnh tôi, Lan chỉ nh́n thấy cái mũi, cái miệng. Muốn nh́n mắt tôi, Lan phải xoay mặt nghiêng qua.
"Đời sống của Lan bây giờ mơ màng lắm", Lan nói, vẫn cười hiền và đùa vui. Tôi không thấy nỗi thất vọng, buồn đau trong giọng nói, nụ cười của bạn. Rồi Lan hỏi chuyện tôi và an ủi, khuyên tôi nên lạc quan, yêu đời: "Không sao đâu Hạ, rồi mọi chuyện sẽ yên thôi".
Lúc đó, tôi chán sống v́ nghĩ rằng, tôi đă có tất cả và mất tất cả. Nhưng ngồi gần Lan, tôi mới hiểu tôi c̣n may mắn lắm. V́, Lan mới thực sự có tất cả: danh vọng, sắc đẹp, tiền tài... và Lan đang mất dần tất cả. Vậy mà Lan c̣n an ủi, khuyến khích tôi?
Lan kể Lan bị một khối u trong óc, không thể mổ, v́ quanh nó chằng chịt những sợi thần kinh nhỏ hơn sợi tóc. Khối u di chuyển tới đâu, một phần cơ thể Lan sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ Lan hết đau chân nhưng mắt không nh́n rơ nữa. Lan kể về ḿnh như nói chuyện về ai đó. B́nh thản, nhẹ nhàng.
Khi nh́n Lan, không ai có thể tưởng tượng được điều đó. Đôi mắt Lan vẫn long lanh sáng trên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng. Từ giă Lan, tôi tự nhủ với chính ḿnh từ nay sẽ không buồn nữa và chẳng có nỗi đau nào có thể quật ngă tôi.
Sự ra đi của Ngọc Lan khiến bao người đau ḷng, trong đó có Nhật Hạ.
4.Ngày Lan mất, tôi nghe tim ḿnh tan nát, đau nặng. Tôi đă mất một người bạn thân, một tri kỷ trong cuộc đời.
Và bây giờ hai mươi năm đă qua, tôi vẫn nhớ Lan, yêu Lan. Và có rất nhiều người vẫn nhớ, vẫn tiếc thương Lan. V́ Lan đă sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp. V́ Lan đă gửi lại thế nhân nhan sắc mong manh và giọng hát ngọt ngào của ḿnh trong những bài hát, những MV... để vỗ về nỗi buồn của những tâm hồn có khi yếu đuối.
Với tôi, Lan đă tặng tôi một bài học lớn: Hăy cố gắng hết ḿnh, và khi không thể thay đổi, hăy an nhiên, chấp nhận. Đừng buông xuôi, đừng chán nản, v́ cuộc đời luôn rất đáng yêu, đáng sống.