NGÀY PHÉP - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default NGÀY PHÉP
Một năm có mười hai ngày phép, bạn thường làm ǵ? Mười hai ngày phép của tôi thường là những dịp tắm biển, nghỉ dưỡng cùng gia đ́nh. Khi đă chán những chuyến đi theo cùng một khuôn thước ấy, tôi bắt đầu chọn một chuyến phượt cùng đám bạn vừa quen trên mạng, lên miền Tây Bắc. Tôi gặp Quỳnh trong chuyến đi phượt đầu tiên ấy. Trông Quỳnh ngồ ngộ khi tóc dài quá nửa lưng, để xơa dịu dàng ngồi trên xe Suzuki cào cào. Một h́nh ảnh trái ngược khiến người ta phải dừng mắt. Chỉ vậy rồi không nghĩ ngợi ǵ hơn, bởi hoa đă có chủ, Quỳnh ngồi dựa sau lưng Tùng, phó ban tổ chức cuộc du xuân này.
Trong khi Tùng với vai tṛ ban tổ chức bận rộn nhiều công việc không tên th́ Quỳnh say mê chụp hết thảy cỏ cây hoa lá trên đường đi. Em khoe Tùng một khoảnh khắc khói lam chiều bay lên từ nhà sàn nằm lọt giữa những ṿm hoa mận trắng. Tùng có điện thoại, mải nói chuyện, chẳng buồn ngó qua. Tiện thể thấy tôi ngồi một ḿnh gần đó, Quỳnh ch́a máy cho tôi: “Anh xem đẹp không?”. “Những h́nh ảnh như thế này không phải ai cũng có cơ hội gặp và chộp”. Nghe tôi tỏ ư đồng t́nh, Quỳnh lần lượt khoe những bức h́nh khác. H́nh một em bé H' Mông mắt tṛn xoe, áo thổ cẩm rực rỡ nép ḿnh bên gốc đào đang nở lứa hoa cuối mùa. H́nh những nhành hoa cải trắng dịu dàng ngậm đầy sương... Tôi ngầm đoán tay máy này hẳn là cô gái đa cảm.
Lần thứ hai tôi gặp Quỳnh t́nh cờ ở rạp chiếu phim miễn phí những tác phẩm kinh điển vượt thời gian. Rạp vắng nên không khó để chúng tôi lập tức nhận ra nhau. Quỳnh nheo mắt: “Gần một năm không gặp. Anh vẫn đi một ḿnh à?”. Tôi gật đầu. Quỳnh bảo: “Em ngồi cạnh anh cho vui”. Chẳng thấy vui đâu khi gần suốt bộ phim, chỉ thấy nét trầm tư u uẩn trên gương mặt Quỳnh.
Kể ra, Những cây cầu quận Madison mà chúng tôi cùng xem chưa bao giờ là bộ phim xem để có thể t́m niềm vui. Gần cuối phim, khi vai nữ chính đi bên cạnh chồng mà gặp lại người t́nh, hai người nh́n nhau trong xót xa, tôi nghe tiếng sụt sịt, vô t́nh nh́n qua thấy g̣ má hồng của Quỳnh loa lóa nước mắt.
- Tùng không đi cùng em à?
- Tụi em chia tay rồi, anh à.
Khi ra khỏi rạp, tôi vô t́nh chạm vào nỗi buồn của Quỳnh. “Đám bạn đi phượt nói em là người yêu dài hạn nhất của Tùng. Những mối t́nh khác đều ngắn hạn. Hầu hết mỗi chuyến phượt là một em. Em đi với Tùng dăm bảy chuyến, cả hai năm nay rồi. Nhưng em phải dừng lại v́ em không thuộc về Tùng, không thuộc về những chuyến đi”. Khi nói ra sự so b́ ấy, dù cười tươi nhưng tôi thấy mắt Quỳnh vẫn ướt. Chẳng lẽ dư âm bộ phim buồn kéo dài đến vậy?
* * *
Đúng ra, một người phụ nữ nhẹ nhàng, đa cảm như Quỳnh không nên và không thể t́m chỗ dựa ở Tùng, anh chàng lấy nick Ngựa Hoang trong đám ham hố những chuyến đi khám phá đường dài. Điều ấy, khi Quỳnh đă là người yêu của tôi, sau là vợ của tôi, tôi có nhắc tới. Quỳnh cười, má lúm tươi, mắt cũng tươi: “Chẳng quan trọng ǵ, v́ bây giờ em đă có chỗ dựa đích thực”.
Cưới Quỳnh, tôi phải vượt qua rào cản rất cao của mẹ. Không có chuyện ǵ tôi giấu mẹ, từ chuyện quen Quỳnh trong một chuyến đi phượt, chuyện Quỳnh chia tay người yêu và yêu tôi… Mẹ tôi, mẫu người phụ nữ luôn vun vén cho gia đ́nh, một đời bà chưa biết chuyến đi nào cách nhà ba mươi cây số, dĩ nhiên cực lực phản đối cô con dâu có “chân ngựa”, từ mà mẹ gán cho những người ham đi du lịch, khám phá. Nhưng khi tôi gân cổ căi: “Mẹ chỉ có thể góp ư, chứ không thể quyết định. V́ con lấy vợ cho con chứ không phải cho mẹ”. Mẹ choáng váng mặt mày, xuôi theo mọi chuyện trong một tâm trạng đầy buồn phiền.
Chỉ gần một năm sau khi về làm dâu, Quỳnh đă thành công trong việc lấy ḷng mẹ. Nhiều khi mẹ tỏ rơ thái độ bênh vực Quỳnh trước mặt tôi, khiến tôi ngoài mặt tỏ ra cau có nhưng trong ḷng lại vui phơi phới. Mẹ bắt đầu giục chúng tôi sinh con. “Mẹ biết chúng mày c̣n trẻ, thích hưởng thụ. Nhưng đừng ích kỷ, sợ sinh con xong bị làm phiền th́ yên tâm, đă có mẹ nuôi”. Khi mẹ nói câu ấy, cả tôi và Quỳnh đều thấy có gánh trách nhiệm đè lên vai. Quả thực, chúng tôi không thể thanh minh với mẹ rằng không phải v́ sợ trách nhiệm mà chẳng hiểu v́ sao đă thả hoài vẫn chưa đậu.
Sau nhiều cuộc đấu tranh, có cả khóc lóc, năn nỉ, tôi đồng ư theo Quỳnh vào một pḥng khám hiếm muộn nằm kín đáo, sâu trong hẻm. Chủ pḥng khám là chị Hoài, một người quen cũ Quỳnh chưa từng nhắc tới. Mọi ngại ngần trong tôi bay biến hết khi khá nhiều cặp vợ chồng tuổi trên dưới ba mươi đang có mặt ở đây ngồi chờ khám. Quỳnh nói nhỏ vào tai tôi: “Anh thấy chưa, bây giờ môi trường khắc nghiệt, công việc căng thẳng, hiếm muộn ở tuổi ḿnh là chuyện b́nh thường”. Tôi gục gặc, bắt gặp bao nhiêu ánh nh́n ṃn mỏi từ những ông bố bà mẹ tương lai khác, tự nhủ, tâm trạng ḿnh không sớm th́ muộn cũng sẽ mỏi mệt ră rời như họ.
May mắn là chúng tôi chỉ ghé pḥng khám ấy một lần. Quỳnh đưa về một đống thuốc bổ, bảo của chị Hoài kê đơn, chỉ cần uống thuốc một thời gian, khi sức khỏe dồi dào th́ sẽ có em bé. Mỗi đêm, tôi đều đặn lấy thuốc uống cho cả vợ lẫn chồng. Bốn tháng sau, Quỳnh hoan hỉ báo tôi, đèn đỏ đă tắt, con của chúng tôi đang h́nh thành.
Khỏi phải nói cả mẹ và vợ chồng tôi đều vui đến mức nào. Mẹ háo hức đặt ngay tên Đậu Đen cho đứa bé mà chưa ai biết được giới tính. Mẹ nói nó sẽ mát ngọt như món chè đậu đen. Đó là món ăn tôi thích nhất từ nhỏ tới lớn.
Ngày Quỳnh trở dạ, mẹ và tôi đứng ngoài hành lang bệnh viện, mồ hôi đầm đ́a. Khi tiếng khóc của Đậu Đen cất lên, một niềm vui vỡ ̣a ra như có thể cầm nắm được. Mẹ ôm lấy tôi, mặt tràn đầy sự măn nguyện: “Giờ th́ mẹ có chết cũng vui ḷng”.
Chẳng biết câu nói của mẹ có phải điềm báo gở hay không, một tuần sau ngày Đậu Đen ra đời, mẹ tôi trượt chân ngă trong nhà tắm, và qua đời. Bà ra đi mà vẻ mặt tươi tắn như vừa được nghe một câu chuyện vui.
* * *
Đậu Đen có nước da ngăm đen, không giống với da tôi và Quỳnh đều trắng. Nó có mái tóc xoăn, càng lớn càng xoăn quắn vào nhau trông thật ngộ. Những lúc chỉ có hai vợ chồng, tôi trêu Quỳnh: “Hay là giống như phim Hàn Quốc, con nhà đại gia nào lạc vô nhà ḿnh, c̣n con ḿnh giờ đang ở nhà người ta?”. Quỳnh nghiêm trọng: “Anh đừng nói bậy”. Từ đó tôi không đùa nữa.
Nhưng bà con bên nội th́ không thôi gièm pha v́ trên người thằng bé bói cũng không ra một nét nào giống tôi. Có bà cô c̣n gọi thẳng tôi ra một góc trong ngày giỗ đầu của mẹ, khẳng định chỉ có mù mới không nh́n ra là thằng bé chẳng có chút ǵ hao hao tôi chứ đừng mơ tới chuyện giống. Bà c̣n huỵch toẹt ra, có khi mày là một… con lừa bị nắm đầu lôi đi mà không biết. Tôi nổi đóa, vằn mắt lên nh́n bà, khiến bà hạ giọng: “Tại người ta nói ra nói vào nhiều quá, tao rát tai mới nhắc mày”.
Khi bà cô cun cút đi ra sau bếp, tôi bắt gặp Quỳnh đứng bên kia chân cầu thang. Có vẻ Quỳnh đă nghe hết mọi việc, mặt đầy nét âu lo. Thái độ ấy của Quỳnh bỗng khiến tôi ngờ vực, dù trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ Quỳnh điều ǵ. Kể cả khi Quỳnh đến với tôi không c̣n trong trắng v́ đă trao cho Tùng thứ quư nhất của ḿnh trong lần đi phượt lên Tây Bắc, nơi tôi gặp Quỳnh lần đầu.
Tôi quyết định đưa một nhúm tóc của Đậu Đen đến trung tâm thử ADN. Dọc đường đi, tôi cười thầm trong bụng, nghĩ tới cảnh khi cầm tờ giấy xác định Đậu Đen cùng huyết thống với tôi, hẳn bà cô và những người nhiều chuyện sẽ tắt ngay câu chuyện về sự thủy chung của Quỳnh. Tôi tin Quỳnh, nhưng niềm tin ấy chẳng thể giá trị bằng giấy trắng mực đen xác chứng.
Nếu có một nơi nào đàn ông có nhiều tâm trạng nhất th́ tôi nghĩ đó chính là trung tâm ADN này. Nằm trên một con đường nhỏ ít ai biết tên nhưng bao nhiêu phận đời vẫn vào ra nơi đó. Khi tôi bước vào sân trung tâm, những hàng ghế xếp kín khoảng sân nhỏ đă chật kín người. Nh́n những chiếc ghế đen bóng v́ quá nhiều người ngồi lên, tôi có chút chạnh ḷng. Vài giây chạnh ḷng của tôi đột ngột tỉnh thức khi một người phụ nữ tầm ba mươi ̣a khóc lên và chạy thẳng ra cổng. Phía sau chị, đứa trẻ tuổi lên bốn mếu máo và người đàn ông mắt vằn lên ánh đỏ quạch.
Sau khi gửi mẫu tóc hai bố con lại, tôi ra khỏi trung tâm với một tâm trạng khác. Những câu chuyện, những gương mặt trong không gian chật chội, đông đúc của trung tâm này khiến tôi ngờ vực hết thảy, kể cả điều tôi vẫn tin tuyệt đối là t́nh yêu và sự thủy chung của Quỳnh. Những ngày sau đó, tôi đặt ra hai giả thiết, nếu là đúng th́ kết quả có càng sớm càng tốt, nếu không đúng th́ giá như có một lỗi ǵ đó ở mẫu tóc của hai bố con, và cho kết quả không thể chính xác. Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ đến đó để kiểm chứng lần hai để lại mang về một tâm trạng hoang mang cực độ như bây giờ. Tôi không chịu nổi khi nghĩ nếu thằng bé hằng đêm vẫn cưỡi ngựa trên lưng ḿnh lại là kẻ khác giống.
***
Nhưng ADN không biết nói dối và cũng không biết an ủi. Đậu Đen và tôi không cùng huyết thống, không liên quan ǵ nhau. Khi nhận kết quả ấy, mặt tôi nóng bừng đổ lửa, cảm nhận rơ máu nóng đang chạy rần rật trong từng vi mạch. Tôi rùng ḿnh và có cảm giác lợm mửa khi nghĩ tới Quỳnh, người đàn bà mà tôi từng bỏ qua những sai lầm, người mà tôi luôn tin bằng niềm tin tuyệt đối vào sự chung thủy... Hóa ra mọi chuyện đúng như cô tôi dự đoán.
- Cô nói đi, đồ đĩ, tại sao cô lừa tôi?
Tôi gào lên khi thấy Quỳnh đang tập thể dục trên sân thượng. Sau câu nói ấy, tôi thấy mặt Quỳnh biến sắc. Chưa thể hoàn hồn để kịp hiểu ra chuyện ǵ, Quỳnh cứ đứng trân chịu trận những cái tát như trời giáng của tôi. Khi nh́n thấy tờ giấy trên tay tôi, Quỳnh mím môi, nước mắt lă chă: “Anh ơi, nghe em nói đă…”.
Tôi c̣n muốn nghe ǵ nữa khi sự thật hiển nhiên đến thế. Đậu Đen mà tôi nâng niu, mà mẹ tôi măn nguyện nói “chết cũng vui ḷng” hóa ra lại mang ḍng máu lang. Tôi văng ra những lời lẽ độc địa nhất, rủa Quỳnh chết đi cho khuất mắt. Và khi tôi không ḱm được những cái tát của trận đ̣n thứ hai xuống mặt Quỳnh th́ cô né người, không tiếp tục chịu đựng. Trước mắt tôi, Quỳnh chới với ngă ra sau. Thành lan can quá thấp không đỡ nổi khiến Quỳnh rơi khỏi sân thượng.
Tôi chỉ kịp nghe tiếng mẹ vợ kêu thất thanh. Bà đang tưới cây trước sân nhà. Khi tôi chạy xuống đất, máu từ miệng và mũi Quỳnh đổ dài xuống cả cằm và cổ. Quỳnh nh́n tôi bằng đôi mắt sầu thảm, nói đứt quăng: “Xin anh bỏ qua cho em… Xin anh hăy nuôi con…” rồi từ từ khép mắt. Mẹ vợ gào lên và ngất lịm. Tôi gọi xe cấp cứu nhưng không c̣n kịp nữa. Quỳnh đă chết ngay trong sân nhà.
Mẹ Quỳnh khai, lời cuối cùng Quỳnh nói với bà là đang tập thể dục th́ trượt chân. Những lời chứng ấy khiến tôi không gặp rắc rối ǵ với pháp luật. Nhưng mẹ vợ dường như đoán ra điều ǵ. Bà nói: “Thôi con, nghĩa tử là nghĩa tận”.
Cái chết của Quỳnh không san bằng nỗi hận trong tôi. Lấy lư do Đậu Đen cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, tôi gợi ư mẹ Quỳnh đưa thằng bé về hẳn nhà ông bà. Chỉ ít lâu sau tuần 49 ngày của Quỳnh, tôi xin chuyển công tác vào Sài G̣n.
Sau cái chết của Quỳnh, tôi chưa động đến người Đậu Đen lần nào. Ḷng tôi khép lạnh với cả Quỳnh lẫn đứa bé, như thể chính nó cũng mang một tội lỗi không thể thứ tha vậy.
***
Hằng, vợ mới của tôi, người giúp tôi vượt qua những nỗi buồn, lần thứ tư đề nghị sinh em bé. Dù chuyện cũ đă qua lâu nhưng tôi vẫn chưa thể b́nh thường để nghĩ tới chuyện sinh con. Tôi vẫn nhớ lần ghé ngang nhà mẹ vợ cũ chào bà để vào Nam, Đậu Đen cứ nh́n theo tôi với ánh mắt ràn rụa nước: “Ba ơi... cho con theo với!”. Nhận cái lắc đầu của tôi, nó chỉ biết quệt nước mắt trên má: “Ba nhớ viết thư cho con nha ba...”. Vẻ mặt của thằng bé, dù không ruột thịt cũng khiến tôi xót cả ḷng.
Lần thứ hai tôi lại vào khoa hiếm muộn cùng vợ. Không ngại ngần như lần đầu cùng Quỳnh, tôi chủ động hơn khi đi với Hằng. Vài ngày sau, Hằng đưa tôi tinh dịch đồ: “2% di chuyển chậm anh ạ, bác sĩ nói hết hy vọng. Có thể lúc bé anh bị bệnh ǵ đó ảnh hưởng tới tinh hoàn”.
Nghe Hằng giải thích, tôi bấn loạn nghĩ tới trận sốt kéo dài khi mắc quai bị lúc bé, càng bấn loạn khi nghĩ tới Quỳnh. Có thể nào trong lần đi khám trước, Quỳnh đă giấu tôi điều này. Và để không chạm vào tự ái của tôi, bằng cách nào đó, để có Đậu Đen?
Tôi bay ra Hà Nội ngay trong ngày. Tôi chỉ mong nhanh tới 4 giờ chiều, khi pḥng khám của chị Hoài mở cửa để t́m gặp chị. Tôi tự trách ḿnh lúc trước sao ngu ngốc không đi t́m chị để có thể biết sự thật, và biết đâu đă tránh được cái chết oan uổng của Quỳnh khiến tôi day dứt suốt năm năm nay.
Không phải chỉ một phần sự thật. Chị Hoài đă cho tôi biết tất cả sự thật mà tôi chưa bao giờ h́nh dung.
Đúng là theo kết quả khám nghiệm của chị Hoài, tôi không có khả năng có con. “Chính chị dẫn Quỳnh sang trung tâm thụ tinh ống nghiệm bên bệnh viện A. Em có thể qua đó gặp bác sĩ Phong, xin t́m hồ sơ kiểm chứng”.
Tôi biết chị Hoài đang trách tôi rất nhiều. Nhưng mọi lời lẽ đă trở nên vô ích. “Vợ em yêu cầu chị giữ bí mật này. Cô ấy cứ sợ làm em tổn thương mà cô ấy th́ quá muốn làm mẹ... Chừng đó năm không thấy liên lạc, chị cứ nghĩ vợ chồng em đang hạnh phúc...”.
Khi tiễn tôi khỏi pḥng khám, chị Hoài rút khăn giấy lau vội những ḍng nước mắt. Tôi t́m đến bác sĩ Phong, cứ mong mọi chuyện không đúng như chị Hoài nói, có thể có sự nhầm lẫn nào đó.
Nhưng thêm một lần, tôi thấy ḿnh như bị rơi xuống vực sâu, khi bác sĩ Phong đưa bộ hồ sơ của Quỳnh cho tôi xem. Tôi nức nở như một đứa trẻ trước mặt vị bác sĩ già đang nh́n ḿnh với cặp mắt nhân từ, đầy chia sẻ.
***
Ngay lập tức, tôi quay về đi t́m Đậu Đen và mẹ vợ. Tôi chỉ muốn kể tất cả với mẹ để xin mẹ cho tôi nhận lại Đậu Đen. Đó là cách duy nhất tôi có thể làm để đền bù cho con và chuộc lỗi với Quỳnh.
Thế nhưng nhà xưa đă đổi chủ, chẳng c̣n tung tích ǵ về bà cháu Đậu Đen. Có vài lần tôi gửi tiền về cho hai bà cháu, nhưng gửi mà không xuất phát từ t́nh yêu thương nên khi bị bưu điện trả lại, tôi cũng không bận tâm t́m hiểu cho rơ ngọn ngành.
Người chủ mới nói rất vô t́nh: “Bà cụ chủ nhà nói nhà này nhiều kỷ niệm buồn quá, hai bà cháu ở không nổi. Hồi hai bà cháu dọn ra khỏi nhà này, ở trọ đầu hẻm, bà ngoại nó vẫn nhờ tôi giả vờ đóng vai cha nó, viết thư thăm con. Thư trả lời nào nó cũng hỏi, ba ơi bao giờ về thăm con? Đọc muốn ứa nước mắt”.
Hàng ngàn con kiến đang cắn rứt ḷng dạ tôi.
Mười hai ngày phép năm nay tôi lại tiếp tục hành tŕnh đi t́m Đậu Đen. Đă rất nhiều năm rồi, tôi luôn dành 12 ngày phép cho công việc mỏi ṃn ấy.
Con trai tôi mười tuổi, mắt tṛn xoe, da ngăm đen, tóc xoăn tít. Ai thấy nó, làm ơn xin liên hệ với tôi: Phan Xuân Giang, nhà E7, chung cư..., quận..., TP.HCM.

VietBF©sưu tập

goodidea
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Release: 06-28-2022
Reputation: 5491


Profile:
Join Date: Mar 2020
Posts: 39,690
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	4.jpg
Views:	0
Size:	32.0 KB
ID:	2075190  
goodidea_is_offline
Thanks: 65
Thanked 2,401 Times in 2,015 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 10 Post(s)
Rep Power: 44 goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 12:14.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.12082 seconds with 13 queries