George Graham Vest (1830-1904) là người rất nổi tiếng trong lịch sử nước Mỹ, nhưng không phải nổi tiếng v́ ông là một Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, mặc dù ông làm chức vụ này đến 24 năm. Ông nổi tiếng v́ một bài diễn văn, đúng hơn là một bài bào chữa vỏn vẹn có 375 chữ ca ngợi một con chó, khi ông c̣n là một luật sư.
Vào năm 1870, 9 năm trước khi trở thành Thượng nghị sĩ, luật sư George Graham Vest đă nhận bào chữa cho một người thợ săn kiện một người chăn cừu đă giết chết con chó của ḿnh v́ nghi con chó này đă giết những con cừu của ông ta. Tên con chó là Old Drum. Bằng những lời ngợi ca con chó, ông đă thuyết phục được toàn thể hội thẩm đoàn và thân chủ của ông đă thắng kiện.
Bài diễn văn được lưu hành trong văn học Mỹ với cái tên “A Tribute to the Dog” và được tờ New York Times b́nh chọn là bài diễn văn hay nhất trong tất cả những bài diễn văn trên thế giới trong 1000 năm qua.
Ngày nay, trước trụ sở một ṭa án tại Warrensburg, bang Missouri, người ta đă dựng tượng đài một con chó kèm theo “A Tribute to the Dog” để đánh dấu sự kiện lịch sử này. Dưới đây là bài bảo vệ thân chủ chỉ vỏn vẹn 375 chữ của luật sư George Graham Vest:
“Thưa hội thẩm đoàn
Người bạn tốt nhất mà ta có được trên đời này có thể quay lưng chống lại ta và biến thành kẻ thù của ta.
Con cái mà ta hằng yêu thương chăm sóc có thể trở thành những đứa vô ơn bạc nghĩa.
Những người gần gũi và thân thiết với ta nhất, những người mà ta tin tưởng đem giao phó hạnh phúc và danh dự của ḿnh, một ngày nào đó có thể trở thành những kẻ phản bội.
Tiền bạc mà ta có được có thể sẽ mất đi, mất ngay vào lúc ta cần nó nhất. Danh tiếng của con người có thể tiêu tan trong khoảnh khắc v́ một hành vi nông nổi. Những kẻ từng quỳ gối tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể trở thành những kẻ đầu tiên ném vào ta ḥn đá hiểm độc khi bóng mây sa cơ lỡ vận phủ xuống đầu ta.
Trên thế gian vụ lợi ích kỷ này, con người chỉ có thể có được một người bạn vô tư không điều kiện, một người bạn không bao giờ rời bỏ ta, không bao giờ vô ơn bạc nghĩa, không bao giờ phản bội, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta, dù ta giàu sang hay ta nghèo khó, dù ta khỏe mạnh hay ta ốm đau bệnh tật. Nó ngủ dưới nền đất lạnh, bất chấp giá rét mùa đông hay băo tuyết, miễn sao được ở gần ta. Nó vẫn hôn vào bàn tay ta dù ta không c̣n thức ăn ǵ cho nó. Nó liếm vào những vết thương và những chỗ ta đau đớn khi va chạm với sự tàn bạo của cuộc đời. Nó canh giấc ngủ cho ta khi ta là kẻ cùng khốn cũng giống như khi ta là một ông hoàng. Khi tất cả bạn bè đều rời xa ta, riêng con chó th́ ở lại. Khi ta mất hết của cải, thân bại danh liệt, th́ t́nh yêu thủy chung của con chó đối với ta vẫn ngời sáng như ánh mặt trời xuyên thấu chín tầng mây. Nếu chẳng may ta bị cuộc đời ruồng bỏ, rơi vào cảnh không bạn bè không nhà cửa, th́ đối với con chó trung thành, không có một đặc ân nào cao hơn là được ở bên cạnh ta, để bảo vệ ta chống lại những hiểm nguy, chống lại kẻ thù.
.Và đến lúc cuộc đời ta kết thúc, thần chết rước ta đi và thân xác ta nằm dưới ḷng đất lạnh, khi người thân bạn bè đưa tiễn đă quay về để tiếp tục bận rộn với cuộc sống của họ, th́ con chó cao quư vẫn c̣n nằm bên nấm mồ ta, đầu gục xuống giữa hai chân, đôi mắt đau buồn nhưng vẫn mở to cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta đă chết.”
.....
St.
========••••••========
PS:
Vợ chồng anh Phạm Minh Hùng nuôi 4 con chó lớn, 11 con chó con, anh chị thương lũ chó như các con của ḿnh. Anh làm phụ hồ, ngày kiếm được 250 ngàn nhưng dành 100 ngàn mua thức ăn cho chó. Bị phong toả, anh thất nghiệp hết đường sống, vợ chồng phải dắt nhau và dắt đàn chó về Cà Mau. Nh́n anh đi xe máy chở đàn chó ai cũng thấy vợ chồng anh yêu thương chúng như thế nào. Trên đường anh tặng người khác 2 con chó con, c̣n 13 con đều bị “lực lượng chức năng” của Cà Mau tiêu huỷ. Gia đ́nh người em đi cùng mang theo 3 con chó và 1 con mèo cũng bị chính quyền Cà Mau tiêu huỷ nốt. Chẳng có bằng chứng khoa học hay thực tế nào cho thấy chó mèo lây cái thứ “đại dịch” này cho người cả.
Chó là bạn của con người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!