"Tôi cứ tưởng không ai để ư nhưng ai ngờ anh Hữu Châu quay xuống nói: "Xin lỗi khán giả, em nó là diễn viên mới" – Xuân Lan kể lại.
Xuân Lan được biết đến là một siêu mẫu đ́nh đám. Nhưng ít ai biết, cô từng nhiều năm tham gia sân khấu kịch nói, với tư cách một diễn viên.
Tại phần tiếp theo chương tŕnh Chuyện ngại nói tuần này, Xuân Lan đă hé lộ nhiều kỷ niệm khi mới đi diễn của ḿnh.
Anh Hữu Châu đă dạy tôi rất nhiều, rằng ngồi như thế không được. phải thế này, thế kia
Tôi c̣n nhớ, vào khoảng năm 2004, tôi đang là một người mẫu rất nổi tiếng, vừa đoạt giải quốc tế về th́ được vào diễn tại sân khấu kịch Idecaf, đây là sân khấu giúp tôi đến với diễn xuất.
Vai diễn đầu tiên của tôi chỉ là một con ma mía khô, xuất hiện trên sân khấu chưa được một phút rồi đi luôn. Sau đó, tôi được tham gia vở kịch Tôi là ai, Yêu đi thôi, Sát thủ hai mảnh.
Lúc diễn vở Tôi là ai, tôi được đứng cùng sân khấu với anh Minh Thuận, anh Hữu Châu, chị Kim Khánh, chị Thanh Thủy. Khi ấy, tôi là một đứa không hề biết ǵ về diễn xuất, lên sân khấu tay chân lèo khèo, không kiểm soát được.
Tôi vốn quen diễn thời trang, nên tay chân thường tạo dáng model kiểu chống nạch, lắc hông… Nhưng khi diễn sân khấu, những tư thế đó lại không phù hợp với h́nh thể diễn viên.
Tôi đi lại hay đứng b́nh thường vẫn không thoát được phong cách của người mẫu, rồi diễn vai rất đau khổ vẫn ngồi theo kiểu người mẫu, không cảm xúc, không đời.
Anh Hữu Châu thấy thế nên đă dạy tôi rất nhiều, rằng ngồi như thế không được. phải thế này, thế kia. Tôi nhớ hoài câu nói với anh Chi Bảo: "Thôi anh hăy về với vợ của anh đi". Chỉ một câu này thôi mà tôi phải tập đi tập lại không biết bao lần v́ giọng điệu của tôi không cảm xúc, không đời, không có tính sân khấu.
Từ đó, tôi mới nhận ra rằng, mỗi ngành nghề, loại h́nh nghệ thuật đều có một tính chất khác nhau. Đài từ sân khấu phải có nhấn nhá, ngữ điệu. Cái này là phải học chứ không có kiểu diễn theo bản năng, cảm xúc.
Tôi thấy anh Hữu Minh khi đi dạy diễn xuất luôn cho học tṛ tập rất nhiều trước khi lên sân khấu và phải làm quen được với khán giả để không bị bỡ ngỡ.
Anh Thanh Phương chửi thẳng mặt tôi luôn
Tôi c̣n nhớ, ngày đó tôi diễn hay bị mắc cười, một khi đă mắc cười là cười hoài, không nín được.
V́ vậy nên có lần đang diễn vở Tôi là ai tới đoạn cởi áo khoe cái rốn lấp lánh, tôi nh́n thấy biểu cảm của anh Hữu Châu hài hước quá nên không nhịn nổi, phải bật cười. Trong khi phân đoạn đó đang nghiêm túc, tôi không được phép cười.
Tôi cứ tưởng không ai để ư nhưng ai ngờ tôi đang diễn th́ anh Hữu Châu quay xuống nói: "Xin lỗi khán giả, em nó là diễn viên mới".
Vào hậu trường, tôi kể lại chuyện này cho anh Thanh Phương. Nghe xong, anh Thanh Phương chửi thẳng mặt luôn: "Mày đừng khoe như thế, tao ghét lắm. Tao ghét tất cả những đứa không trân trọng nghề này.
Đă là diễn viên, ra sân khấu diễn cho khán giả th́ phải tôn trọng khán giả. Người ta đă bỏ tiền mua vé vào xem mày diễn mà mày cười như thế là không tôn trọng người ta. Mày không phải diễn viên chuyên nghiệp, đừng nói chuyện với tao".
Rơ ràng anh Thanh Phương rất thương tôi, mà tự nhiên chửi tôi th́ vấn đề phải rất nghiêm trọng, không hề nhỏ như tôi nghĩ.
Từ đó trở đi, tôi học theo cách của anh Thanh Phương là mỗi lần mắc cười th́ cắn chặt hai hàm lại rồi lẩm bẩm trong đầu rằng, diễn viên chuyên nghiệp không được cười.
VietBF @ Sưu tầm