Thời gian cứ vô t́nh lướt qua đời người, mới đây đă đến 60 tuổi rồi, đối với hết thảy đều đă sáng tỏ thông suốt, bỗng nhiên xem nhẹ được rất nhiều chuyện, nghĩ thông suốt được rất nhiều đạo lư. Con người đến cũng tay trắng, rồi ra đi cũng trắng tay, chuyện là cứ như vậy thôi.
Năm đó, người bạn già, người đồng sự, cũng là bạn học của tôi vừa bước sang tuổi 60 tuổi, tưởng tượng năm sau cũng sẽ đến phiên ḿnh rồi. Cảm ngộ được sinh mệnh giống như xe đi đường núi, lắc lư ầm ầm hơn nửa đời người, rồi bỗng quay đầu nh́n lại: 60 tuổi cũng là 60 năm cuộc đời, chưa kịp phản ứng th́ nửa đời đă trôi qua rồi!
60 năm trước thịt cá, 60 năm về sau rau dưa.
60 năm trước, nào là tiền nhiều tiền ít; 60 năm về sau, nào là máy hỗ trợ lớn, hỗ trợ nhỏ.
Cho đến bây giờ mới hiểu ra: Lúc có quyền không thể quá ác, lúc có tiền không thể quá hoang phí.
60 năm trước, thường có thiệp hồng báo tin vui; 60 năm về sau, thương tâm nh́n bạn bè, bạn học, đồng sự qua đời.
60 năm trước, tin chắc rằng người có thể thắng trời. Cảm mạo, uống tí nước là ổn rồi; phát sốt, ngủ một giấc là xong thôi.
60 năm về sau, hết ḷng tin vào số mệnh, cao huyết áp không tự nhiên đến, bạn giống như Tôn Ngộ Không mang ṿng kim cô khó mà thoát được!
Thời gian cứ vô t́nh lướt qua đời người, mới đây đă đến 60 tuổi rồi, đối với vận mệnh, tiền tài, địa vị, sự nghiệp, hôn nhân, gia đ́nh, bằng hữu, tất cả đều đă sáng tỏ thông suốt, bỗng nhiên xem nhẹ được rất nhiều chuyện, nghĩ thông suốt được rất nhiều đạo lư.
Con người đến thế gian tay trắng, rồi ra đi cũng trắng tay, chuyện đời cứ như vậy thôi…
Cuối đường vẫn có đường, chỉ cần bạn sẵn ḷng đi. Có khi, nh́n th́ như là có đường, nhưng thật ra là bạn phải rẽ ở đó rồi! 60 tuổi, chính là một lối rẽ. Có lẽ chúng ta thật sự là
"chán chường" rồi, thành ông già rồi, tinh thần sa sút rồi, nhưng đối với rất nhiều chuyện đều đă coi nhẹ, thấu đáo rồi.
Quay đầu lại nh́n xem: Ta lái xe c̣n có người cưỡi ngựa, ta cưỡi ngựa c̣n có người đi bộ, ta đi bộ c̣n có người chống gậy, ta chống gậy c̣n có người không có chân, ta không có chân c̣n có người mất tính mạng, như vậy cũng tự biết đủ rồi.
Nhân sinh trên đời vài chục năm, bất kể bạn lúc c̣n sống là quan to hay dân thường, cuối cùng cũng quay trở về với cát bụi thôi. Có lẽ bạn không làm được quan, nhưng nhất định là đă làm người; có thể bạn có ít tiền, nhưng nội tâm của bạn khẳng định sẽ phong phú.
Trong tâm tràn ngập ḷng biết ơn, ôn ḥa, suy nghĩ đều là khoan dung đối với người khác, ḥa khí tự nhiên sẽ đi theo. Ở bên trong gia đ́nh, biết cảm ơn, thông hiểu, khoan dung, càng làm cho tâm của chúng ta thêm rộng lượng! Chúng ta cảm thông, tín nhiệm, quư trọng lẫn nhau, càng thêm tương thân tương ái măi về sau!
Người đến 60 tuổi, mới dần dần hiểu ra những đạo lư này. Cảm thấy nhân sinh tựa như một chuyến lữ hành, không cần quan tâm tới đích đến, cái cần để ư chính là phong cảnh ven đường cùng những tâm t́nh trong đó.
Mặc kệ thế giới biến đổi như thế nào, chúng ta đều nên từ trong tâm mà tự cảm nhận xuân hạ thu đông theo cách riêng của ḿnh. Không thể ngày nào cũng đều tốt lành, đều gặp được những việc hài ḷng, chỉ cần mỗi ngày đều nên có tâm t́nh tốt, nắm bắt được mọi chuyện.
Đời người ngắn ngủi, khổ đau, tốt hay không tốt đều không cần phải tiếc nuối, vui hay không vui th́ cũng không cần phải thất vọng, vượt qua được là xuất sắc lắm rồi, vượt qua không tốt th́ cũng là kinh nghiệm. Cuộc đời này ngắn lắm, chỉ cần bạn sống hết cái tâm của ḿnh, cũng không cần phải tiếc nuối, lại càng không cần phải hối hận.
Ngay giây phút hiện tại này bạn mới có thể t́m thấy trạng thái lư tưởng của sinh mệnh. Đời người có rất nhiều chuyện không sao biết trước được, chỉ có cố gắng làm thật tốt những việc xảy ra trước mắt.
Sống trong giây phút hiện tại mới là phương thức sinh hoạt tốt nhất của đời người, mới là thái độ đời người nên có. Người sống ở hiện tại sẽ không bị quá khứ kéo lại phía sau, cũng không v́ tương lai mà lo lắng, chỉ có như thế bạn mới t́m được trạng thái lư tưởng của sinh mệnh.
Dù sao, hôm qua đă là quá khứ, ngày mai c̣n chưa đến, chỉ có hiện tại mới là lễ vật tốt nhất mà Thượng đế ban cho chúng ta.