Như cả đời mơ ước, bác cả tôi đă t́m mọi cách để được lên thiên đường cs. Khi đến gần cửa thủ phủ thiên đường, bác tôi chợt thấy các tổ Mác, Lê, Shít đang c̣ng lưng người cày kẻ kéo dưới ánh mặt trời gay gắt. Mừng quá bác tôi chạy vội đến chào và hỏi chuyện:
- Chào các cụ tổ. Em lên với các cụ đây. Học cày từ bao giờ mà trông các cụ cày khéo thế?
- À, Lin! cụ Shít reo lên trả lời. Chúng tôi đă phải đi cày ngay từ ngày đầu tiên lên đây đấy cậu ạ.
- Thế chắc các cụ khoẻ và giàu lắm rồi chứ ǵ?
- Khoẻ với giàu cái nỗi ǵ cậu. Thiên đường của chúng ta vẫn theo nguyên tắc "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu". Cậu quên rồi sao? Cụ Mác tiếp lời.
- Vậy à. Nhưng chắc các cụ cũng thấy rằng sự phân công này chưa được hợp lư cho lắm đấy chứ? Đành rằng các cụ là lănh tụ giai cấp lao động nhưng kéo cày đâu phải là nghề chuyên môn của các cụ.
- Chuyện đó chỉ có chúng ḿnh biết với nhau thôi cậu ạ. Như tôi, Lê-Nin, lănh tụ giai cấp công nông Liên Sô, lư lịch rành rành như vậy, chối căi vào đâu được?
- Thế rồi sao? Năng lực của các cụ mà dùng để đi cày th́ nhất định là phí lắm.
- Song cậu c̣n muốn ǵ hơn nữa. Ở đây có ai cần lư thuyết mới nữa đâu? Mác buồn bă trả lời.
- C̣n tôi, Shít-ta-lin bực bội, tôi phải làm ǵ khi chẳng c̣n chính quyền?
Bác cả tôi chia tay các tổ với vẻ đăm chiêu lo lắng nhưng cũng được ít nhiều an ủi v́ đă thấy thiên đường cộng sảng. Sáng hôm sau, khi bác tôi đến trước mặt quan lục sự của thiên đường để lập hồ sơ nhập cảnh. Đến đoạn khai lư lịch, bác tôi khai nhanh:
- Tôi tên là Nguyễn Tất Thành, làm nghề giáo viên tiểu học ở Phan Thiết...
- Ủa, c̣n lăo Hồ Chí Minh đâu?
- Dạ, tôi không biết