Như thường lệ, sáng nay... lại cà phê một ḿnh... Một ḿnh không phải ở Sài G̣n, mà là ngay tại nhà ở Los. Los cũng có khi trời chợt mưa chợt nắng.
Vói tay nhón đại một cái CD nhét vào máy, t́nh cờ nghe
“Sáng nay café một ḿnh
Sài G̣n chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi... Em ơi... ” (*)
Ủa... Sao mà đúng lúc vậy... !? Thích lắm... !
Sáng sớm vào những ngày đi làm th́ pha một ly cà phê "ḿ ăn liền" đánh ực một cái là xong, rồi... "đi cày". Cứ thế... cứ thế... y như cái đồng hồ. Sáng sớm vào những ngày cuối tuần hay những ngày nghỉ lễ th́ trê trễ một chút, phè hơn, pha một ly cà phê phin đậm đà hơn.
Sau điệp khúc, lại nghe lại
“Sáng nay café một ḿnh
Sài G̣n chợt mưa chợt mưa... ”
Em,
Sáng nào anh cũng pha một ly cà phê, nhâm nhi cho tỉnh ngủ. Mà ờ... Ở tuổi này anh ít khi được ngủ yên giấc lắm, cặp mắt như ráo hoảnh suốt đêm. Nhưng khi chợp mắt được một chút th́ trời đă sáng rồi, anh bật dậy, pha cà phê rồi loay hoay sửa soạn... "đi cày".
* * *
Thấy nhớ lắm… Nhớ từng vuông Qui Nhơn làm sao... !
Ḿnh vừa nhâm nhi cà phê vừa nói chuyện con cà con kê nghen em !
Hồi mới sang đây, anh uống toàn cà phê "ḿ ăn liền" không hà -- vô vị dễ sợ ! Tại cái giờ cái giấc nó cứ thúc bên hông ḿnh, mà ḿnh lúc ấy th́ đang c̣n lạ nước lạ cái. Rất thèm rất nhớ cà phê phin.
Rồi nhớ lây đến quán nước Thanh Thanh. Thanh Thanh là tên ghép của L.N.Th. (bạn anh) với H.Th (em gái của Ng.H.K, cũng là bạn anh). Chuyện của đôi bạn này th́ đám bạn bè anh khá biết. Chủ quán này là nhỏ V. (em gái của Th.). Nhỏ V. được tụi anh gọi đùa là "Bé Chủ" với Bàn Tay Ngọc mà tụi anh đă gặp trong một buổi hội chợ Giáng Sinh của trường Trinh Vương vào cuối năm nào đó, quên rồi. Nhớ, "Bé Chủ" có khuôn mặt hơi tṛn, hơi trái xoan với làn da trắng hồng mũm mĩm, tươi sáng lắm. Thấy "Bé Chủ" lúc nào cũng tươi tắn xinh xắn, anh nghĩ bụng chắc chắn là "Bé Chủ" sẽ chân sẻ chân sáo mà tà tà tản bộ lẽo đẽo theo sau… cái tuổi của chính ḿnh. Hèn chi có chàng lăng tử tên C. (là bạn của anh và cũng có thể có nhiều chàng lăng tử khác) đă lật đật vội vội vàng vàng "trồng cây" ngay trước cửa quán, choán cả lối đi của khách vào ra.
(ảnh : Internet)
Lại nhớ thêm một chút về cái quán cà phê vỉa hè khác. Quán này không treo bảng hiệu nên nó là cái quán... không tên. Nhưng tên của quán lại nằm trên môi trong đầu và trong tim của ẩm khách. Cô chủ quán tên Thảo nên khách quen thường gọi là Cà Phê Thảo.
Một chút chuyện của anh về quán ấy như thế này,
Cứ bảnh mắt ra là ba bốn thằng tụi anh "thất nghiệp nối khố" kéo nhau ra quán cà phê vỉa hè ở góc Tăng Bạt Hổ với Bà Triệu / Qui Nhơn - xeo xéo với toà án trên đường Tăng Bạt Hổ, ngồi từ sớm bửng tới trưa trật, kêu mỗi đứa một ly cà phê phin Số Một Buôn Mê Thuột dẻo nhẹo thơm hết biết, với một b́nh trà đậm quíu lưỡi, chốc chốc lại: "Thảo...! Cho thim b́nh trà...! Cho thim b́nh trà...! Thảo...!". Chẳng biết có lườm nguưt ǵ không, mà thấy cô chủ quán Thảo mảnh khảnh như tre miễu nhưng vẻ mặt lúc nào cũng tươi tắn đúng theo bài bản "vui ḷng khách đến, vừa ḷng khách đi" và "một điều dạ, hai điều thưa", nhờ vậy mà khách kéo đến nườm nượp ngày càng đông, trả tiền mặt th́ tốt mà có "à la... ghi" cũng xong. Biết có tên nào "trồng cây" ở đây không?
Trong ba bốn thằng tụi anh chỉ có ḿnh anh là dỏm nhứt v́ uống cà phê mà không hút thuốc. Thảo lại nhớ cái "gu" của anh là "cà phê sữa nhiều", nên hễ thấy mặt anh là chẳng cần hỏi : "Anh uống ǵ?". Đó là chuyện trước năm 1994.
Vài năm trước đây, ông bạn "Thi Sĩ Xuân Diệu" của anh ở bên nhà cho hay, nay Thảo đă mua nhà cách cái góc quen thuộc đó chừng vài căn, và vẫn là Cà Phê Thảo. Vậy là giữa thời buổi kinh tế khủng hoảng này, Thảo đă ăn nên làm ra rồi. “Chúc mừng Thảo... ! Chúc mừng... Chúc mừng...!”.
À… Để khi về anh sẽ ghé quán ấy. Mà biết Thảo có c̣n nhớ cái "gu" của anh không?
Giờ th́ thong thả rồi, anh pha cà phê mỗi sáng để được thưởng thức hương thơm lẫn hương vị của của nó. Vài người bạn của anh từ bên nhà trở lại Mỹ, tặng anh cà phê Trung Nguyên hoặc cà phê Số Một Ban Mê Thuột, thơm ngon hết ư em à!
Lại thấy nhớ lắm… Nhớ từng vuông Qui Nhơn làm sao... !
(ảnh : PLH)
Năy giờ ḿnh thưởng thức cái hương vị đậm đà của cà phê và ngoài kia th́ trời mưa lất phất. Ừa... ! Em nhờ quán cho ḿnh nghe nhạc ḥa tấu êm dịu không lời đi, anh cũng khoái nghe loại nhạc này lắm, nó bay bổng làm sao ấy !
"... Cuộc sống sẽ dịu đi... và ngày mai mọi điều sẽ tiếp tục... nhưng sẽ vui hơn khi nghĩ về hôm qua... ".
Ờ... ! Rồi anh cũng sẽ nhờ quán cho ḿnh nghe nhạc t́nh cảm có lời, v́ có những lúc chính cái tâm tư t́nh cảm của ḿnh mà ḿnh không thể tỏ bày ra được (do vụng về... do ngại ngùng... do “nhát đòn”… ?) th́ nhờ lời ca ư nhạc nó th́ thầm giùm ḿnh vậy, em há ! Chẳng hạn như bài Dư Âm, bài Mộng Dưới Hoa, bài Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa, bài... bài... Em thấy anh tham chưa !
Ngoài kia, mưa nhẹ và gió cũng nhẹ. Trong này, quán th́ vắng nhưng thật ấm và nhạc lại hay.
Mà chừng nào ḿnh mới chịu rời quán đây, em... ! ?
Phạm Lê Huy
(Los Angeles, Dec. 23 – 2012)
|