- Em nh́n vợ người ta xem, cũng đi làm cơ quan cả ngày, cũng mẹ già con mọn sao vợ người ta lúc nào cũng gọn gàng, xinh xắn, nh́n mát hết cả mắt. Đằng này…
Nghe chồng ca cẩm, chị Yến cúi mặt tủi thân, nước mắt cứ ầng ậc muốn trào ra nhưng chị cố ḱm lại và lặng lẽ lau dọn nhà cửa. Mà anh Hoàng nói cũng chẳng sai, chị Thơm hàng xóm, rồi cô Hoa đầu ngơ, họ hoàn cảnh như chị mà sao lúc nào cũng thơm phưng phức và an nhàn, thong dong. Có thể do chị vụng, không biết thu xếp công việc cho khoa học nên lúc nào cũng bận bịu, nhếch nhác. Nhưng chị cũng đă cố gắng hết sức rồi, hết giờ ở cơ quan, về đến nhà, nào là cơm nước, dọn dẹp, tắm giặt cho mẹ chồng đă già yếu, cho thằng con trai vừa năm tuổi hiếu động...
Hôm nay, về đến nhà, anh Hoàng vừa cởi áo vứt ra ghế sofa, vừa với tay bật quạt, miệng đă gọi oang oang:
- Yến ơi, lấy cho anh cốc nước.
Gọi rồi anh nằm dài ra ghế, bật điện thoại lên chơi game. Nằm một lúc, không thấy vợ mang nước ra, anh liền nhỏm dậy cất giọng cáu kỉnh:
- Ô hay, có bị điếc không thế? Sao gọi lại không thưa? Lấy tôi cốc nước đây!
- Đợi em một tí, em đang dở tay…
Nghe tiếng vợ vọng ra càng làm anh Hoàng khó chịu. Sao mà cô ấy lề mề như thế chứ! Ngày xưa cũng nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Anh Hoàng thở dài đánh thượt một cái, nhớ lại cô Yến ngày xưa, xinh đẹp, nuột nà. Và khi chị Yến mang nước lên cho anh th́ cơn bực bội, khó chịu của anh Hoàng dâng lên không thể ḱm nén được. Anh quát to:
- Này, em làm cái ǵ mà măi không lê xác lên nhà được thế! Ăn mặc th́ lôi thôi, luộm thuộm không ra thể thống ǵ cả. Nh́n vợ người ta mà…
- Thôi, anh không phải so b́ nữa. Tôi biết anh định nói ǵ rồi. Anh đi đến nhà người ta mà ở!- chị Yến bực bội gắt lên rồi đi vào trong bếp.
Anh Hoàng ngẩn người ra, anh không nghĩ có lúc chị “bật” lại anh như thế! Đúng là đồ đàn bà “tóc dài, năo ngắn”, lại c̣n bảo thủ. Không biết mở mắt ra th́ khi nào mới tiến bộ được. Anh định mắng chị th́ thấy mẹ đi ra. Bà cụ vừa bước chậm răi, vừa nói:
- Con Yến nói phải đấy! Anh chỉ giỏi so b́ vợ ḿnh với vợ người ta mà có khi nào anh so anh với chồng người ta không?
- Mẹ chỉ bênh con dâu. Chồng người ta mấy người được như con trai mẹ, công việc ổn định, lương không cao cũng không thấp, không ăn chơi cờ bạc, gái gú ǵ.
- Dễ mỗi anh làm ra tiền c̣n chồng người ta không làm ra chắc. Mà trong nhà này, con Yến cũng đi làm như anh, về nhà lại đủ việc không tên, anh giúp đỡ nó được việc ǵ không hay chỉ giỏi ngồi chơi với xem điện thoại để mặc vợ phục vụ gia đ́nh như Ô sin?
Anh Hoàng bắt đầu thấy khó chịu, anh không hiểu sao mẹ anh lại nói như vậy? Việc gia đ́nh là của phụ nữ, xưa nay, tề gia nội trợ có ai để đàn ông mó tay vào cơ chứ! Nếu đàn ông phải làm những việc ấy th́ lấy vợ về làm ǵ? Anh chưa kịp nói ra th́ mẹ anh đă nói như “đi guốc trong bụng” anh:
- Con ơi, đàn ông lấy vợ về là để yêu thương, không phải để làm Ô sin không công cho gia đ́nh ḿnh đâu con ạ! Chị Thơm, chị Hoa trong ngơ nhà ḿnh được thanh nhàn, có thời gian ngắm vuốt là v́ chồng các chị ấy đi làm về biết xắn tay vào làm việc nhà, chăm con giúp vợ.
Anh Hoàng nghe mẹ nói vậy th́ làu nhàu:
- Ai nói với mẹ mà mẹ biết chuyện nhà người ta? Mẹ cứ bênh, cứ chiều con dâu cho nhiều để cô ấy căi lại con, coi thường con…
- Sao phải đợi ai nói? Mẹ sang nhà hàng xóm chơi, nhiều lần được chứng kiến các anh chồng phụ vợ làm việc nhà nên các chị ấy mới có thời gian quần là, áo lượt, son phấn, đỏm dáng chứ!
Nghe mẹ nói một hồi, anh Hoàng bất giác nh́n vào trong pḥng bếp, nơi vợ anh vừa dỗ dành thằng cu con, vừa cặm cụi nấu ăn...
VietBF@sưu tập