Nó cứ tần ngần trước chiếc áo mưa mặc dù đă sắp đến giờ đi học. Gọi là chiếc áo mưa cho oách chứ ḱ thực đây là một tấm vải bằng ni lông khi mặc th́ được buộc túm lại từ đằng trước ra đằng sau th́ đúng hơn. Không như mấy đứa bạn cùng xóm ngay từ khi mới vào mùa mưa chúng nó đă được ba mẹ mua cho những chiếc áo mưa đủ màu sắc sặc sỡ để đến trường. Nhà nó nghèo nhất xóm, càng nghèo thêm khi ba nó vừa trải qua một đợt mổ thập tử nhất sinh.
“Có ǵ đâu mà ḱ, quan trọng chiếc áo mưa là để che mưa không ướt áo quần, vào lớp con chỉ cần mở múi cột ba thắt ra rồi vắt lên sào là ổn thôi mà!” Ba nó vừa buộc túm hai múi áo mưa ṿng từ trước ra đằng sau cổ của nó vừa nói vậy c̣n mẹ nó lật đật với tay lấy chiếc nón cũ treo trên vách đội lên cho nó khỏi ướt đầu.
Mưa lạnh, những hạt mưa như những làn roi quất vào da thịt nhưng nó cứ lầm lũi bước. Mặc kệ, nó đă cởi chiếc áo mưa xếp lại cầm trên tay, rồi cứ thế mà về nhà. Vừa đi vừa thút thít khóc khi nhớ lại những ánh mắt chế giễu, thương hại, thậm chí một vài lời trêu ghẹo bóng gió của lũ bạn nhà giàu. Trong phút chốc, nó thấy giận ba mẹ nó vô cùng. Tại sao nhà nó không dư ăn dư để như nhà con Lan, con Hoa, nó không có một chiếc áo mưa giống tụi nó kia chứ!
Nó tỉnh dậy khi đầu vẫn c̣n nhức như búa bổ, mẹ thấy nó tỉnh mừng quá rối rít:
– Con thấy trong người sao rồi, gắng dậy ăn chút cháo đi con, cháo tiêu hành giải cảm tốt lắm đấy.
Nó nh́n mẹ, đôi vai gầy g̣, ánh mắt trũng sâu nh́n nó đầy lo lắng. Chợt nhớ, nó hỏi: – Mẹ, ba đâu rồi?
– Ba đi đâu từ sáng giờ con ạ, đưa con vô trạm xá xong lúc nghe bác sĩ nói bệnh con không nặng là ba nói đi công chuyện một lát sẽ về.
Hai mẹ con rời trạm xá trong trời chiều, mây đen kéo về xám xịt, báo hiệu trời lại sắp nổi cơn mưa. Nó thấy ba nằm trên chiếc chơng tre, gương mặt sạm đen một màu tái xám. Thấy hai mẹ con về, ba mệt mỏi mở mắt cầm tay nó:
– Con đỡ rồi phải không, ba có mua cho con chiếc áo mưa màu đỏ như con thích, loại áo mặc có xỏ tay vô theo đúng ư của con đó nhé!
Nó mừng lắm, ngồi bên ba một lát đến khi thấy ba thiếp ngủ đi nó mới về pḥng của ḿnh.
Nửa đêm khát nước, nó rón rén dậy xuống bếp, chợt nghe tiếng th́ thầm từ pḥng của ba mẹ, giọng mẹ nó nhỏ nhưng đầy lo lắng:
– Sao anh không chờ thêm tháng nữa bán lứa gà rồi ḿnh mua áo mưa cho con mà lại giấu em. Anh vừa đau dậy sức khoẻ c̣n yếu lại đi bán máu như vậy lỡ có bề ǵ, mẹ con em biết làm sao đây!
Giọng ba thều thào, mệt nhọc nhưng nó cũng nghe rơ:
– Thấy con nó xấu hổ không chịu mặc tấm áo mưa, tôi lo lần sau nó không chịu mặc để ướt lại đau nữa, tôi không đành ḷng mẹ nó à!
Th́ ra vậy! Ba ơi! Nó nghẹn ngào gọi thầm hai tiếng “Ba ơi” trong nước mắt, những giọt nước mắt ăn năn tột cùng!
VietBF@sưu tập