Tuổi 20 anh cưới vợ và ra chiến trường.Anh để lại nhà cô vợ xinh xắn có tiếng trong làng và hai đứa con trai thơ dại.Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa.Vợ anh hay đi tập văn nghệ và phải ḷng anh đánh đàn ghi ta.Mọi người bàn tán vào ra.Anh không tin .Anh rất yêu vợ mà.Vợ anh thề thốt hẹn ḥ, khi anh ra đi cô ấy khóc hết nước mắt cơ mà....Có lẽ do mẹ chồng nàng dâu ở cùng có chuyện mâu thuẫn ǵ chăng?Hay bà con cḥm xóm có ai xấu bụng phao tin đồn nhảm hại vợ anh hay không?Đơn vị ở xa mà ḷng anh như mối tơ ṿ.Nỗi ḷng này biết thổ lộ cùng ai?
Hành quân qua làng trong một đêm trăng.Anh xin chỉ huy rẽ về nhà một đêm .Anh ḷ ḍ mở cổng sau vào nhà.Nghe tiếng động ,bất ngờ một bóng đen nhảy xổ ra.Leo bờ rào và chạy mất. Đôi dép cao su nam c̣n để gọn dưới chân giường chưa kịp lấy....
Ḥa b́nh lập lại ,anh ra quân và công tác ở gần nhà .Anh không bỏ chị,cũng không lớn tiếng mắng mỏ hay đánh đập chị .Anh chỉ sống bên chị như một cái xác không hồn ,một cái bóng dật dờ .anh cùng chị chăm sóc 2 con trai lớn lên và tuyệt nhiên kể từ đó anh không bao giờ động vào cơ thể chị nữa.
Thế khi anh có nhu cầu th́ sao hả chi?
Tôi hỏi.
Anh ấy sưu tầm bao nhiêu là phim ǵ ǵ đó rồi đóng cửa pḥng lại tự xem xong anh lục cục làm cái ǵ đó một ḿnh tôi chả biết nữa.
Anh cũng không đi gái,đi bia ôm ,bóc bánh trả tiền.Mà anh giữ trọn vẹn cho vợ trong một sự dày ṿ bản thân vô vọng.
.....Năm nay ông đă 75 tuổi rồi .Lâu lâu gặp bà tôi đùa.
Dạo này ông có "yêu " bà chéc nào không ạ? bà cười buồn buồn .
Hai thằng con trai lớn đă lấy vợ ra sức xoa dịu .hàn gắn cho bố mẹ mà chịu cô ạ.Tôi chưa thấy một người đàn ông nào trong nước Việt Nam này mà sâu sắc,thâm hiểm và độc ác với vợ như vậy cô à.Bà ̣a khóc nức nở,khóc như một đứa trẻ, khóc măi ,khóc măi...Tôi khổ lắm cô ơi ,ngày nào tôi cũng cảm thấy có lỗi ,ngày nào tôi cũng ăn năn sám hối mà cũng không sao xoa dịu được nỗi đau trong ḷng ông ấy.Tôi thà chết chứ sống thế này cũng như chết thôi cô ơi.
Những giọt nước mắt của bà rơi lă chă trên khuôn mặt nhăn nheo nhưng vẫn c̣n nét thanh tú của một thiếu nữ xinh đẹp hồi trẻ.
Bà nói.Tôi đă quỳ xuống xin ông ấy tha thứ mà ông ấy lắc đầu cô ạ
Ông ấy trừng phạt tôi kiểu này tôi đau ḷng quá cô ơi...Không yêu thương,không hờn giận,không vui vẻ, không sẻ chia.cơm ăn chung không ai nói với ai một câu,Giường ai nấy ngủ...
Tôi khẽ thở dài.Nắm chặt bàn tay nhỏ đang run lên của bà và nói:Chỉ tại chiến tranh thôi bà ạ .Bà hăy cố mà tự vui mà tự sống v́ bên cạnh bà c̣n có con và cháu bà nhé.tôi chỉ biết an ủi bà như vậy thôi.....
VietBF@sưu tập
|