Nắng Sài-g̣n anh đi mà chợt sốt
Bởi v́ em mặc chiếc váy mỏng tanh
Anh thấy em mà anh hổng dám nh́n
Váy của em đă không c̣n chỗ ngắn
Nắng Sài-G̣n anh say rồi gay gắt
Chẳng v́ em mặc váy ngắn gọn, sang
Váy lụa xinh chính hiệu Ư đàng hoàng
Sao anh nỡ gọi "thời trang kinh dị" ?
Em vẫn nhớ ngày xưa anh thậm chí
Khen thon thon "trường túc bất chi lao",
"Dáng kiêu sa, đài các, đẹp làm sao,
Em bận áo ngắn, dài, sao cũng đẹp !"
Người thiếu nữ tuổi xuân ôi hạn hẹp,
Chiếc rốn xinh dấu nhẹm phí của đi,
Áo dài bay phất phới rứa mà chi ?
Giặt tốn nước, may tốn công, tốn của !
Rồi thiển nghĩ đời người đâu mấy thuở,
Chiếc áo choàng sao lập nổi Thầy Tu ?
Mới xuân về, chợp mắt đă sang thu,
Nên chỉ cố en-joy theo tâm nguyện...
Người yêu hỡi, anh ơi nên hănh diện,
Giúp dùm em ăn diện với người ta,
Giữ làm chi cổ điển áo bà ba,
C̣n truyền thống áo dài – chuyện dzĩ văng !