Ông Thể năm nay vừa tṛn 60 tuổi, nhưng trông c̣n rất khỏe và phông độ lắm!...
Vợ mất sớm để lại 3 đứa con (2 trai 1 gái) c̣n thơ dại khi ông chưa đầy 40 tuổi. Thấy hoàn cảnh “Gà trống nuôi con” khó khăn vất vả, nhiều người phụ nữ cảm động đem ḷng yêu thương muốn gắn bó để san sẻ gánh vác đỡ đần cho ông. Nhưng ông cảm ơn và từ chối tất cả những tấm ḷng tốt ấy. Bởi v́ ông nghĩ rằng thêm một người phụ nữ có được “cơm lành canh ngọt” hay là lại thêm sự rắc rối trong nhà. Nhất là lúc nầy những đứa con ông cần được sự yêu thương đùm bọc và d́u dắt đế ngày một khôn lớn. Từ suy nghĩ ấy nên ông đành chấp nhận cảnh “Gà trông nuôi con”, một ḿnh chịu khó nuôi chúng nó vậy. Bây giờ con ông đă trưởng thành, có gia đ́nh riêng đàng hoàng, có công ăn việc làm tử tế và là cán bộ viên chức nhà nước hẳn hoi. Ông vui sướng và tự hào lắm. Một điều may mắn cho các con ông là tất cả đều học giỏi và sau khi tốt nghiệp đại học ra trường đều xin được việc làm ở các thành phố.
Bây giờ chúng nó ăn nên làm ra, nhà cửa đang hoàng rộng răi thoáng mát. Các con rất muốn đưa ông lên ở cùng để vui cửa vui nhà, đêm hôm có nhau lúc ốm đau bệnh tật có người chăm sóc. Nhưng ông không chịu. Bởi ông lên thăm con cháu mấy lần và ở chơi một thời gian cảm thấy g̣ bó tù túng, hàng ngày chỉ lẩn trong nhà, muốn đi chơi chẳng biết đến chỗ nào...?. Ngược lại ở quê có nhiều anh em bà con bạn bè, t́nh làng nghĩa xóm cảm thấy thân t́nh đậm đà sâu sắc. Hơn nữa ông c̣n có trách nhiệm đối với mồ mả ông bà cha mẹ, đối với bàn thờ tổ tiên đêm hôm nhang khói, chứ không thể để lạnh tanh dài ngày mà không có ai nḥm ngó. Thế là ông dứt khoát ở lại quê nhà nơi chôn rau cắt rốn. Ông không muốn đi đâu hết, sống chết cùng với anh em bà con xóm làng…
Rồi trong một lần ông đi thăm con cháu. Lúc trở về trên cùng một chuyến xe, ngồi bên cạnh ông là một phụ nữ khoảng trên 40 tuổi tên là Huệ, ăn nói nhẹ nhàng lịch thiệp, hỏi han bắt chuyện làm ông bị cuốn hút bởi những chuyện chẳng đâu vào đâu. Nhưng điều chắc chắn là họ đă biết hoàn cảnh của đôi bên nên rất thông cảm và có cảm t́nh với nhau từ giây phút đầu tiên. Đi được nửa đường th́ bà Huệ xin xuống xe để về nhà gần đó. Mặc dầu chuyện tṛ chưa nhiều nhưng hai bên đă để lại cho nhau những ấn tượng tốt đẹp và khó quên.
Bà Huệ về nhà vẫn cứ mơ mơ màng màng nghĩ đến người đàn ông khỏe mạnh vui tính và dễ mến ấy. C̣n ông Thể th́ cứ bâng khuâng “Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên ǵ hay không?” Không ngờ con người ấy lại hấp dẫn đến thế! H́nh như tuổi xuân của ông trỗi dậy. Ông cảm thấy rạo rực trong người, nhiều đêm nghĩ ngợi về người đàn bà ấy làm cho ông cứ thao thức không sao ngủ được.
Thế rồi một buổi sáng trời trong gió mát bà Huệ t́m đến nhà ông, xuất hiện ngay trước mặt ông, làm ông ngỡ ngàng lúng túng trong những giây phút ban đầu. Nhưng rồi ông cũng kịp thời trấn tỉnh và lên tiếng: “Xin chào cô Huệ. Cô có được khỏe không?” - ”Dạ cám ơn anh, em vẫn khỏe”. Lần nầy bà Huệ không gọi ông Thể bằng “chú” và xưng “cháu” như lần gặp trước. Mà thay vào đó là tiếng gọi “anh” và xưng “em” ngọt ngào êm tai mát cả ruột, làm cho ông Thể cảm thấy gần gũi thân thương và dễ mến làm sao. Câu chuyện cứ kéo dài, kéo dài măi cho đến gần trưa. Ông Thể mời bà Huệ ở lại dùng cơm cho vui. Bà Huệ vui vẻ nhận lời.
Trưa ấy sẵn có gà nuôi trong vườn, ông Thể nhốt thịt một con và làm cơm đăi khách. Bà Huệ cùng xúm tay vào phụ giúp. Cơm và các thứ đă nấu chín được bày ra bàn ăn. Bữa cơm chỉ có 2 người nhưng đôi bên cảm thấy thật vui vẻ ấm cúng. Tự nhiên ông Thể thầm nghĩ giá như được măi như thế nầy th́ hay biết mấy…!
Chiều mát bà Huệ lên đường về nhà. Ông Thể tiễn bà Huệ ra đến chỗ thường đón xe đ̣. Khi bà Huệ lên xe và xe chạy đă khuất, ông Thể vẫn tần ngần đứng lặng ở đó hồi lâu, cứ bâng khuâng lưu luyến măi, rồi mới trở lại nhà. Lúc nầy ông Thể mới cảm thấy nổi buồn cô đơn của kẻ chỉ sống một thân một ḿnh...
Dăm ngày sau, cũng vào một buổi sáng trời nắng đẹp mát mẻ gió hây hây thổi, lần theo địa chỉ đă được hướng dẫn ông Thể t́m đến nhà bà Huệ thăm. Tại đây ông Thể hiểu rơ thêm về cuộc đời lận đận của bà Huệ. Bà cũng sống độc thân. Sau 4, 5 năm lấy chồng bà sinh được cô con gái đầu ḷng. Trong một lần đi làm ăn xa, chồng bà không may bị tai nạn giao thông, ô tô cán chết ngay tại chỗ. Thương chồng xót con c̣n thơ dại, bà ở vậy nuôi con cho đến ngày khôn lớn. Con gái lấy chồng. Con rễ là con trai độc nhất của gia đ́nh su gia đang ở cùng bố mẹ đẻ. Nên bà Huệ muốn ở với vợ chồng con gái cũng không thể được. Thế là bà đành phải một thân một ḿnh ở vậy cho đến giờ. Mặc dầu có nhiều người đàn ông ngỏ lời muốn hỏi bà làm vợ nhưng bà từ chối tất cả. Không ngờ khi gặp ông Thể bà lại có cảm t́nh đặc biệt như vậy. Ḷng bà rạo rực, tuổi xuân như trở lại. Lui tới vài lần, hai bên cảm mến thấy “Ư hợp tâm đầu”, sống không thể thiếu nhau được. Thế là ông bà quyết định xây dựng hạnh phúc của cuộc đời c̣n lại.
Đúng là “tiếng sét ái t́nh” nhưng không phải là của đôi lứa tuổi trẻ, mà là cặp đôi thuộc tuổi đă về già. Sự việc nầy được con cháu hai bên đều nhất trí, anh chị em thân thuộc đồng t́nh, bạn bè hoan nghênh và ủng hộ. Vậy là ông bà Thể - Huệ dẫn nhau đến UBND xă làm thủ tục đăng kư kết hôn và được chính quyền chấp nhận.
Buổi ra mắt, một bữa tiệc gọn gàng nhưng rôm ră được trưng bày khá tươm tất trước sự có mặt đông đủ người thân và bạn bè. Ông Thể bà Huệ cảm thấy vui mừng phấn khởi với cuộc đời xế chiều của ḿnh thật là hạnh phúc. Đó cũng là một điều bất ngờ đối với ông bà cũng như những người thân và bạn bè quen biết.
VietBF©sưu tập
|