Làm phước quên công là một đạo đức rất lớn. Làm phước tức là chúng ta giúp đỡ mọi người, cúng dường chùa, đi đắp đường, trồng cây, hay nhặt rác...
Những điều đó đều đến từ máu thịt, từ đồng tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt, từ sức khỏe, thời gian và cuộc sống của mình, nhưng đạo lý lại buộc ta phải quên những việc mình làm và không được chấp công.
Phải là người rất trí tuệ, rất đạo đức mới có thể thực hiện được điều đó, còn đa phần chúng ta đều chấp công dù là việc rất nhỏ. Khi làm phước mà chấp công, bản ngã của chúng ta sẽ tăng lên, kiêu mạn trỗi dậy và ta sẽ trở nên sân si, hơn thua nhau từng chút.
Làm phước không chấp công là công trình lớn lao và đó cũng chính là tinh thần trí tuệ Bát Nhã mà Phật dạy trong 600 quyển kinh cực kỳ sâu xa.
Vừa làm phước, vừa giữ đạo đức không chấp công, vừa phải tinh tấn thiền định qua nhiều ngày tháng, có người sau 1 năm, có người 2 năm, có người phải 20 năm, có người 40 năm, và có người phải nhiều kiếp thì bắt đầu mới tới một ngày tâm ta tự nhiên trở nên quang đãng, rỗng rang, thanh tịnh.
VietBF@sưu tập