Ở quán Obobun mới, có một khách hàng đặc biệt.
Ông là người vô gia cư, sống bằng nghề ăn xin ngay ngă tư cách Obobun không xa.
Thi thoảng ông đến mua Ḅ Bún, biết ông là người vô gia cư, các bạn nhân viên xin tặng ông mà không lấy tiền. Nhưng ông từ chối, ông nói ông đến mua chứ không đến xin. Và ông muốn được đối xử như một khách hàng. Ḿnh đành nói với các bạn nhân viên là hăy nhận tiền cho ông vui và để ông có thể tự hào rằng “ở một thời điểm nào đó, ông cũng được đối xử và trân trọng, tôn trọng như một khách hàng b́nh thường.”
Ḿnh cũng giải thích để các em hiểu, để mang lại niềm vui cho người khác th́ không chỉ có cách cho đi. Nhận lại một cách chân thành cũng có thể mang lại niềm vui.
Cũng có lúc ông chẳng xin được tiền. Ông vào xin ăn. Ông nói thẳng là ông xin. Nhưng ông không bao giờ vào xin lúc đông khách hay vào đầu buổi. Ông luôn chờ đến khi quán bắt đầu dọn dẹp, hết khách ông mới vào.
Cách ông hỏi cũng khác. Ông không nói:
“Tôi đói quá, ông bà cho tôi xin một xuất ăn” với vẻ mặt nài nỉ, đáng thương thường thấy.
Ông luôn hỏi đĩnh đạc.
“Quán c̣n đồ không bán được mà bỏ đi không th́ cho tôi xin.”
Mỗi lần như vậy, các bạn nhân viên đều tặng ông tất cả những đồ c̣n lại. Đôi khi dù không c̣n đồ th́ các bạn cũng lại bật bếp chiên tặng ông vài cái nem. Ông nhận một cách thoải mái và cảm ơn.
Ông luôn cho mọi người thấy ông dù là người ăn xin nhưng cũng là một người ăn xin sống có phong cách. V́ thế mà các bạn nhân viên ai cũng yêu mến và tôn trọng ông.
VietBF@sưu tập