CHỊ DÂU TÔI - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default CHỊ DÂU TÔI
Chị ít hơn tôi bốn tuổi. Hồi tôi mới đỗ đại học, vừa lên trường th́ bố mẹ gọi về cưới vợ cho anh trai. Chị dâu tương lai nh́n tôi, mặt cúi gằm, thẹn thùng, mới đầu c̣n chào tôi bằng anh, sau lấy anh tôi, thành người một nhà mới đổi cách xưng hô cho đúng mực. Tôi đi học muộn so với bạn bè, học xong phổ thông lại đi làm thuê vài ba năm mới đi thi đại học. Nên nhẽ ra đến cái tuổi lấy vợ, sinh con rồi mà vẫn mài đũng quần trên ghế giảng đường, mỗi tháng vẫn về nhà ngửa tay xin tiền mẹ. Đôi lúc nghĩ thấy ḿnh vô dụng mà buồn…
Chị dâu không được học hành đến nơi đến chốn, chị là con một thầy lang nghèo, chỉ bốc thuốc làm phúc mà không lấy tiền. Chị mồ côi mẹ từ lúc nhỏ nên sớm phải tảo tần, nuôi cha, chăm nom hai đứa em gái và coi sóc nhà cửa những hôm cha chị lên rừng hái thuốc dài ngày. Cả làng ai cũng bảo sau này con trai nhà ai lấy được con gái ông thầy lang là phúc cả một đời, ai ngờ cái phúc ấy lại thuộc về gia đ́nh tôi. Từ khi về làm dâu, chị giúp mẹ quán xuyến mọi việc đồng áng đến công việc lớn nhỏ trong nhà, chỗ nào cũng thấy bàn tay khéo léo của chị dù không phải là con dâu cả. Mẹ tôi mừng vui ra mặt, đi đâu, gặp ai cũng khoe:
- Con dâu tôi đấy, nó con nhà nghèo nhưng lại đẹp người, đẹp nết.
Những lúc ấy chị lại thẹn thùng ém sau lưng mẹ, đôi g̣ má ửng hồng, tóc đen, mắt láy. Chị dâu tôi mười tám, lấy chồng, ruộng nương vất vả nhưng con gái cả làng vẫn chẳng ai đẹp bằng. Anh tôi yêu vợ nhưng khô khan, cục tính, đôi lúc quát mắng chị những việc không đâu. Mỗi lần đi học về, thấy vậy tôi đùa:
- Lo mà giữ vợ đi, chị dâu em vừa đẹp vừa giỏi giang thế, anh mà cứ quát mắng là mất vợ có ngày.
Anh tôi găi đầu cười kh́ kh́:
- Thách đứa nào cướp được vợ thằng Hà này nhé. Có gan giời.
Anh tôi thuộc loại con chữ th́ dốt nát, vai u thịt bắp được cái hay lam hay làm bù lại. So với tôi, anh thiệt tḥi, vất vả từ tấm bé, nhất là bố lấy vợ lẽ, anh cả theo bố sang sông, nhà chỉ c̣n anh, những lúc khó khăn hay giông băo anh thành đứa con trai lớn trong gia đ́nh, thành trụ cột, thành cái nóc nhà chống đỡ, che chắn cho cả ba mẹ con tôi. Thôi th́ bấy nhiêu cái vất vả, khó khăn đến bây giờ ông trời thương nên anh có được chị dâu tôi cũng là mát mày mát mặt.
Tôi đi học, gánh nặng trên đôi vai chị dâu lại càng nhiều. Mỗi tháng về xin tiền tôi chẳng dám ngẩng lên nh́n chị. Nhưng lần nào cũng thế, lúc tôi sắp xuống trường chị lại giấu mẹ dúi vào ba lô tôi thêm vài chục, một trăm, bảo: “Đây là tiền của riêng chị, cho chú đi đường”. Có lúc c̣n đùm thêm khoanh gị, mấy cân gạo nếp hay vài tấm mía, y như một người chị chiều chuộng đứa em út trong nhà. Sau này tôi xin được việc làm thêm, ít về nhà hơn mà mỗi lần về nhà cũng không xin thêm tiền nữa. Nhưng thi thoảng điện xuống chị vẫn hỏi: “Tuần này chú có về thăm nhà không? Có đủ tiền tiêu không? Đi làm có vất vả lắm không?”. Rồi có lúc chị bảo tôi phải nhanh kiếm người yêu đưa về ra mắt thôi, học xong là cưới liền, nhiều tuổi rồi không nhởn nhơ được nữa đâu. Tôi cười x̣a bảo: “Em c̣n phải chơi đă, vợ con làm ǵ cho nặng nợ”. Chỉ thấy chị thở dài. Chị thương tôi giống cái kiểu người chị cả thương đứa em út ít vụng dại trong nhà, thứ t́nh cảm đó đối với tôi thiêng liêng, ấm áp vô cùng. Bởi từ bé tôi đă luôn mong muốn ḿnh có một người chị gái, nhưng cha th́ đă lấy vợ hai tận bên sông c̣n mẹ th́ nhất định không chịu đi bước nữa. Nên tôi thương yêu chị như ruột thịt, ở trường th́ thôi chứ về nhà là cứ bám theo chị kể đủ chuyện trên trời dưới biển. Chị không hiểu biết nhiều nhưng lại chịu khó lắng nghe tôi nói.
Hai anh chị tôi lấy nhau cũng đă gần một năm mà chẳng thấy nói chuyện con cái ǵ cả. Lần này về thăm nhà, cứ thấy mẹ tôi ngồi ngoài hiên thẫn thờ rồi bỏ công việc đồng áng chạy đi cắt thuốc nam tận trên Yên Bái, Lào Cai. Chị dâu th́ không thấy hồ hởi như mọi khi, lúc nào mặt cũng cúi gằm, im lặng. Ông anh tôi th́ ngày càng cáu bẳn mà tự nhiên lại sinh ra cái thói xấu là hay uống rượu. Linh tính có chuyện chẳng lành nên tôi không dám hỏi han ǵ, sợ chị buồn cũng không dám làm phiền chị. Đêm rằm, mẹ giục anh chị ra chùa thắp hương, lúc hai người đă đi khuất vào con ngơ nhỏ tối tăm, mẹ vừa khóc vừa bảo tôi:
- Con học rộng, biết nhiều, con thương anh chị th́ t́m xem ở đâu nó chữa được bệnh khó sinh nở để cho chị dâu con nó đi chữa, chứ lấy nhau gần một năm rồi, không kiêng cữ ǵ mà cái bụng cứ phẳng ĺ như thế là có bệnh rồi.
Tôi hỏi:
- Thế đă đi khám bệnh viện chưa ạ?
Mẹ lắc đầu, nước mắt giàn giụa, lúc này tôi mới nhận ra mới có mấy tháng bận bịu không về thăm nhà mà mẹ tôi già đi nhiều quá. Vừa thương mẹ, vừa thương chị dâu nên tôi đành động viên, an ủi:
- Không đi khám th́ biết bệnh ǵ mà chữa. Mẹ đừng lo, con thấy trường hợp như thế trong thiên hạ không thiếu. Họ gặp thầy gặp thuốc là lại đẻ ṣn ṣn ấy mà. Mẹ cứ chuẩn bị tinh thần đi, chỉ sợ sau này mỗi năm một đứa, mẹ lại chẳng có sức mà trông cháu ấy chứ.
Nhưng mẹ lại càng khóc nhiều hơn, mẹ giục tôi mau mau đi t́m thuốc chỗ này, chỗ nọ. Hôm đi, chị lại dúi vào ba lô tôi đủ thứ lặt vặt, linh tinh. Nh́n mắt chị thâm quầng, buồn rười rượi mà tim tôi thắt lại. Tôi bảo chị:
- Chị cố mà lo ăn uống nghỉ ngơi đi, chứ dạo này em thấy thần sắc chị không ổn. Việc ǵ cũng có cách giải quyết, không phải lo, sức khỏe là quan trọng nhất nên chị phải chăm sóc ḿnh thật tốt.
Chị cố gượng cười, nhưng đôi mắt đă ầng ậc nước. Xuống Hà Nội, tôi xin nghỉ việc trong một tháng, lên mạng t́m đủ địa chỉ, hỏi thăm các nơi, thậm chí tôi c̣n lân la cả bọn con gái trong lớp xem có biết chỗ nào đáng tin cậy hay không. Rốt cuộc tôi cũng lôi về mấy chục thang thuốc bổ, thuốc bệnh mà trong ḷng không hiểu sao cứ có linh cảm mấy thứ thuốc đó chẳng giúp ǵ được cho chị. Thầy thuốc bảo:
- Cứ mang về cho uống đi, toàn thuốc nam không khỏi bệnh cũng không có hại ǵ cho cơ thể cả. Thậm chí c̣n giúp thanh nhiệt béo tốt nữa ấy chứ.
Tôi nhủ thầm “thôi th́ béo tốt cũng được vậy”, nhưng chị sắc uống hết mấy chục thang bệnh chẳng khỏi mà béo cũng chẳng thấy đâu, người chị ngày càng gầy đét, xanh xao. Đêm nào chị cũng ra ngồi ngoài hiên khóc, ánh trăng soi vào khuôn mặt, đôi mắt thâm quầng, càng làm tiều tụy hơn. Anh tôi say bét nhè tối ngày, cứ về đến nhà là gây sự, chửi ầm lên, đến mẹ tôi cũng chẳng dám khuyên can ǵ cả. Đang đêm, lúc cả nhà đă ngủ say, anh lôi chị dậy, vứt túi quần áo, ngà ngà say, chỉ ra ngoài đêm tối bảo:
- Mày đi ra khỏi nhà ông đi, sao mày không sinh cho ông được một đứa con. Hay là lúc trẻ mày chơi bời, bậy bạ nên bây giờ muốn mà không được. Hả? Hả?
Chị dâu quỳ xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, anh tôi cũng khóc. Tôi chạy vào đỡ chị dậy, đẩy sang pḥng mẹ. Tôi bảo anh:
- Làm thằng đàn ông sao lại xử sự với vợ ḿnh như thế?
Anh tôi càng khóc to hơn, anh bảo:
- Chú th́ biết cái quái ǵ, lấy vợ mà không sinh được con th́ vừa khổ vừa nhục. Chú có gặp phải hoàn cảnh của anh đâu mà chú biết.
Tôi bảo:
- Ḿnh anh mới biết khổ, biết nhục chắc. Chị dâu là đàn bà, chị c̣n khổ c̣n nhục hơn nhiều. Anh là chồng không an ủi, động viên th́ thôi lại c̣n đày đọa thêm chi cho tội.
Anh lại tu một hơi rượu dài rồi khóc như một đứa trẻ con, bức vách bên kia cũng phát ra những tiếng khóc tấm tức của chị, tiếng nấc khan của mẹ. Ḷng tôi càng rối như tơ ṿ, càng thương anh chị ḿnh bao nhiêu, càng giận ḿnh vô dụng chẳng giúp được việc ǵ hết cả.
Sau đêm ấy, anh tôi không mắng chửi chị dâu nữa nhưng vẫn lầm ĺ và rượu chè triền miên, chẳng biết đâu là trời đất. Chị dâu ít điện xuống cho tôi, chỉ có mẹ thi thoảng mới điện xuống bảo tôi về nhà chơi vài ngày cho chị dâu khuây khỏa đỡ buồn. Mẹ không biết rằng tôi cố tránh không phải nh́n thấy chị những lúc này, bởi tim tôi đang thắt lại. Mẹ đă tính chuyện đi xin bùa ngải, đi giải hạn ở một ông thầy cúng nào đó trên mạn ngược. Chị dâu ngày càng lầm lũi hơn, suốt ngày đầu tắt mặt tối với ruộng đồng, lợn gà như để quên đi mọi thứ. Tôi hỏi:
- Sao anh chị không đi khám?
Chị ̣a khóc, bảo:
- Chị xin chú, chị sợ mấy chỗ pḥng khám ấy lắm. Mà nhỡ họ bảo chị măi măi không sinh được con th́ sao? Chị sợ lắm.
Tôi bảo:
- Có đi khám đâu mà biết bệnh, trăm bệnh, trăm thầy lo ǵ.
Chị im lặng một lúc lâu, nghe vẻ đă xuôi tai. Chị hỏi:
- Nếu chị không thể sinh con th́ mọi người có ghét chị lắm không, chú có ghét chị không?
Tôi quay đi, nghẹn lời bảo:
- Nếu trời bắt tội, th́ cớ sao mà ghét chị được. Lúc nào em cũng thương chị hết.
Tôi dẫn anh chị xuống bệnh viện thành phố khám bệnh. Chẳng biết ông bác sĩ nói những ǵ mà lúc đi ra mặt anh tôi tím tái. Chị dâu không chịu ở lại thành phố chơi, cứ đ̣i về nhà luôn để thu hoạch mùa không băo đến. Trước lúc về anh tôi bảo:
- Hóa ra lại tại anh chú ạ. Thế mà…
Tiễn anh chị ra bến xe. Tôi cố động viên chị dâu rằng không sinh được con th́ xin con nuôi. Cốt ḿnh yêu thương nó th́ sau này nó cũng yêu thương ḿnh. Chị bảo:
- Nhờ chú động viên anh. Chị th́ không sao đâu. Sau này đi xin con nuôi cũng nhờ chú cả.
Chị nói rồi quay đi lau nước mắt. Tàu đă chạy được khá lâu mà tôi vẫn chưa thể cất bước quay về. Tôi thương anh, thương những người đàn bà trong gia đ́nh. Tại sao những nỗi buồn lại rơi xuống gia đ́nh tôi như thế? Tại sao?
* * *
Người ta mách tôi lên chùa mà xin con nuôi. Tôi lên chùa, nh́n lũ trẻ mồ côi đang tíu tít chơi với nhau trong sân chùa mà ḷng càng thêm buồn. Chẳng biết một đứa con nuôi có làm chị dâu tôi nguôi ngoai cái khát khao t́nh mẫu tử, ruột rà? Chẳng biết anh tôi có được an ủi phần nào và c̣n mẹ tôi nữa. Cả đời, mẹ đă khổ quá nhiều rồi. Sư thầy nh́n lũ trẻ bảo:
- Tội nghiệp. Người th́ muốn có một đứa con lại không được. Lại có người mẹ đang tâm từ bỏ đứa con ḿnh dứt ruột đẻ ra. Nh́n chúng xem, chúng như những mầm xanh, rồi chúng sẽ được yêu thương và trở thành những người công dân tốt.
Tôi hẹn sư thầy lần sau quay lại rồi lẫm lũi ra đi. Chị dâu điện xuống bảo về nhà thôi, về có chuyện gia đ́nh. Tôi gặng hỏi chị nhất định không nói, cứ bảo “chú về th́ biết”. Làm cả chặng được dài ruột gan tôi cứ nóng như lửa đốt. Vừa bước chân vào đến cửa, chị dâu đă ôm chầm lấy tôi khóc:
- Chị khổ quá chú ơi! Anh chú không cho chị ở lại nhà này.
Anh trai ngồi câm lặng trong bóng tối, tôi hỏi ǵ cũng không nói, cơ thể th́ gầy rộc đi, chẳng c̣n chút ǵ vạm vỡ của ngày xưa nữa. Tôi bảo:
- Cần ǵ phải làm như thế. Em đi xin con nuôi cho anh chị rồi. Con nào mà chả là con.
Nói măi, anh tôi quát ầm cả nhà lên, chửi tôi sao mà ngu, người ta c̣n đời con gái người ta phải đi lấy chồng khác mà sinh con, mà ẵm bồng. Làm đàn bà mà không được mang nặng đẻ đau, không được bế bồng th́ có c̣n là đàn bà nữa không. Giữ người ta ở lại cái nhà này làm ǵ. Thương người ta th́ để cho người ta đi. Anh vừa nói vừa khóc, chị tôi càng khóc to hơn. Chị ôm chầm lấy anh, van xin cho chị ở lại cái nhà này. Nếu c̣n đuổi chị đi th́ chị sẽ chết trước mặt mọi người cho mà xem. Mẹ kêu ông trời “Sao mà cứ làm khổ các con tôi măi thế”.
Từ khi xin đứa con nuôi về, chị dâu vui hẳn lên, tuy đôi lúc tôi bắt gặp chị thẫn thờ khi nghe tiếng người mẹ nào hát ru con, hay đứa trẻ nào đang ôm chặt bầu vú mẹ. Tôi biết là trong thẳm sâu bản năng người đàn bà, chị đang buồn lắm. Nhưng có bao nhiêu t́nh yêu thương chị dành cho thằng bé Khôi hết. Chị đ̣i đặt tên là Khôi để lớn lên nó khỏe mạnh như bố và tuấn tú như tôi. Tôi cười x̣a, bảo sau này nó quấy và nghịch như quỷ sứ là được. Chị mắng:
- Chú thật là, chưa ǵ đă quở quang cháu thế. Chú lấy vợ đi, cháu nó làm phù rể cho ḱa.
Anh tôi cũng bỏ hẳn tật rượu chè, hễ ra đồng th́ thôi chứ về nhà là hai bố con lại quấn lấy nhau, cười hú hí suốt không biết chán. Nay đan cho nó cái đèn lồng, mai đan cho nó cái lồng chim, mùa gặt th́ bắt cho cả chục xâu muồm muỗm, mùa cấy th́ bắt cua. Được cái thằng bé khôn, miệng lúc nào cũng bảo “con yêu bố nhất”. Mẹ tôi ngày càng chăm lên chùa cầu khấn, tôi biết mẹ buồn nhiều v́ đứa con cả th́ theo bố sang sông, cả năm chẳng về thăm nhà được một đôi lần. Đứa con thứ hai th́ hiếm muộn c̣n thằng út là tôi th́ măi vẫn chẳng chịu vợ con ǵ. Lần nào về chị dâu cũng giục:
- Chú lấy vợ đi cho mẹ vui, c̣n đến bao giờ nữa.
Tôi hứa với chị cuối năm sẽ cưới, chị vui ra mặt. Lúc đi c̣n cố đưa tôi thêm tiền bảo mua quần áo đẹp mà diện cho bảnh bao một chút, con gái bây giờ cũng cần cái mă bên ngoài lắm. Chị càng chăm chút tôi, tôi càng thấy thương chị nhiều hơn. Nhưng dẫu sao sớm tối có một đứa con, dù là con nuôi đi nữa cũng vui cửa vui nhà. Từ ngày có thằng Khôi, thần sắc chị dâu cũng tốt hơn, anh trai đi bốc thuốc bổ về cũng thấy da dẻ hồng hào, tóc lại đen như xưa.
Tôi biết chị đă hồi sinh trở lại, trong mỗi một người đàn bà cái mầm sống bao giờ cũng mạnh và tốt tươi hơn. Tự nhiên tôi bỗng thèm có một gia đ́nh, có vợ hiền, con ngoan để sớm tối quây quần, để yêu thương, chăm sóc cho nhau. Để có cháu cho mẹ tôi đỡ mong, để chị dâu không c̣n phải lo cho đứa em chồng ham chơi như tôi nữa. Tự nhiên tôi thấy buổi chiều hôm nay thật đẹp.

VietBF@sưu tập

troopy
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 04-29-2023
Reputation: 24748


Profile:
Join Date: Oct 2014
Posts: 71,725
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	32.jpg
Views:	0
Size:	65.5 KB
ID:	2212624  
troopy_is_offline
Thanks: 73
Thanked 5,482 Times in 4,750 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 24 Post(s)
Rep Power: 82 troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7
troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 19:28.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.08403 seconds with 13 queries