Cầm điện thoại trên tay, nhấc lên rồi lại đặt xuổng. Bà muốn gọi điện cho nó để báo cho nó biết: Ba nó đang nằm trong bệnh viện chờ chết ! Nhưng bà không gọi nữa, v́ nó đă từng gào lên trước mặt Bà:
- Tôi nói cho cô biết, từ giờ trở đi ông ta và tôi không c̣n có mối quan hệ nào nữa cả. Ông ta không xứng đáng làm ba của tôi và làm ông ngoại của con gái tôi. Cô nhớ lấy điều đó !
Và nó xách valy đi ra khỏi nhà, bỏ mặc bà (cô ruột nó) đứng như trời trồng...
Mẹ nó mất khi nó mới được ba tuổi v́ căn bệnh quái ác. Ba nó th́ đi làm xa, theo công tŕnh xây dựng lưới điện Quốc gia. Nên bà xem nó như là con đẻ và sống cùng gia đ́nh bà, được đối xử công bằng như các con của bà vậy. Hàng tháng, ba nó làm thêm các ngày chủ nhật để dành cuối tháng được 4,5 ngày về với con. Về đến nhà là ôm chặt lấy con không rời v́ thương con sớm mồ côi mẹ.
Ba nó yêu vợ thương con mà Ông trời lại bắt tội nên phải chịu cảnh đau ḷng này.
Bà và chồng bà thương em lắm nên đă bảo bọc yêu thương con bé để ba nó yên tâm làm việc.
Khi nó vào học cấp hai th́ ba nó mới lấy vợ mới, là bạn thân của vợ cũng mất chồng nhưng chưa có con. Cô ấy hiểu rơ hoàn cảnh nên yêu thương con bé lắm.
Nhiều lần thấy em dâu cưng chiều nó quá, bà có nói nhưng cô ấy bảo :
- Em sẽ bày dạy cho cháu nhưng nó c̣n nhỏ mà chị, tội nghiệp. Chị yên tâm !
Cứ thế, thời gian trôi nhanh, mẹ mới của nó mang bầu và bị sẩy thai đến hai lần như thế, nên không thể sinh con cho ba nó được nữa. Thế là : nó là con một, càng được nâng niu chiều chuộng. Mẹ nó coi nó là bảo bối, muốn ǵ được nấy. Ba nó vẫn phải đi làm xa, có khi vài ba tháng mới về một lần.
Nó thi đậu vào Đại học Văn hoá Nghệ thuật, cái ngành mà nó yêu thích từ nhỏ. Mẹ nó vui mừng khôn xiết. Đưa nó lên Thành phố đi học mà đem đồ hầu như cho năm người vậy. Nó như nàng Công chúa được cung phụng đủ điều, nhà gia cảnh b́nh thường mà nó như con nhà giàu có. Thuê pḥng trọ riêng ở một ḿnh cho rộng răi. Mẹ nó th́ lo dọn dẹp, c̣n nó cứ ...vi vu. Rồi mẹ nó cũng phải về lo nhà cửa ở quê, nó được ăn cơm quán nấu cho, có người phục vụ. Sướng ghê !
Nó về nói với mẹ nó là bạn bè ai cũng có xe tay ga, c̣n nó đi xe cùi bắp, nó buồn lắm. Thế là ...nó có xe tay ga mới hơn 40 triệu đồng để sánh cùng chúng bạn. Nó đâu ngờ rằng, để có xe cho con gái nở mày nở mặt với bạn bè, mẹ nó phải cực khổ thức khuya dậy sớm mua rau củ ở chợ đầu mối về bán lại kiếm mấy mấy đồng lời c̣m cơi đóng tiền trả góp mua xe mỗi tháng 2,5 triệu đồng.
Nó yêu và dính bầu, khi cái thai đă hơn ba tháng th́ thằng người yêu chối bỏ trách nhiệm, đi theo đứa con gái khác. Nó về nhà khóc và thú nhận với mẹ nó. Mẹ nó lại giang rộng ṿng tay chở che bảo bọc nó và xin cho con bảo lưu kết quả. Nó sinh con gái và để ở lại cho mẹ nó chăm sóc, nó lên trường học lại như chẳng có ǵ xẩy ra. Hai ông bà nuôi con bé thật vất vả v́ nó có được bú sữa mẹ chút nào đâu !
Nó ra trường và đi làm, không biết nó làm ǵ mà cứ nghe người ta bàn tán xôn xao đủ thứ chuyện. Ba nó gọi nó về hỏi cho ra lẽ, ông thương chứ có ghét bỏ nó ǵ đâu mà nó nói ông không thương nó và nó gào thét đập đồ ăn trước bữa ăn cả nhà, trước mặt con gái 4 tuổi của nó.
Mà con bé có biết ǵ đâu, chỉ biết : " chị hai con dữ lắm ! ".
Mẹ nó đưa con bé nằm bệnh viện v́ sốt cao, nó đưa về ít tiền rồi biến mất tăm dạng : "chị hai bận lắm !" .
Nó và ba nó lại căi nhau và lần đầu tiên trong đời, ba nó vung tay tát cho nó một cái tát nảy lửa ... Bởi nó nói :
- Tôi có bảo bà ấy phải lo cho tôi và con bé đâu. TẠI BẢ NGU TH̀ BẢ RÁNG MÀ CHỊU ĐI !
- Trời ơi ! Mày là con người hay là đồ súc sanh ? Cay đắng không hả trời ?
Nó bỏ đi và gào lên như một con điên trước mặt bà đấy thôi. Giờ đây, em trai bà đang thập tử nhất sinh v́ ung thư đại tràng giai đoạn cuối. Bà và các con của bà cùng mẹ nó đă hết sức rồi. Nó đang đi quay phim tận trời Tây, có nên gọi cho nó không ? Đứa cháu gái đầy tội lỗi của bà có hiểu không ?
Suốt đời này, ba nó đă khổ sở biết bao nhiêu v́ nó. Mẹ nó, người không sinh ra nó nhưng có công dưỡng dục cưu mang nó và cả đứa con của nó. Nó không động ḷng sao ???
(Bà ấy là bạn của tôi, đă gọi và xin tôi cho bà một lời khuyên ...)
Ôi ! Tội lỗi, tội lỗi lắm thay !
VietBF©sưu tập