Về phần bố mẹ chồng tôi, tiếng là nợ nần nhưng cuộc sống vẫn dư giả lắm. Nhiều hôm tôi sang chơi, mẹ chồng c̣n khoe mới mua cái váy mấy triệu.
Tôi kết hôn được 4 năm rồi. Có thể đối với mọi người, ngần ấy thời gian không đánh giá được nhiều. Nhưng trong trường hợp của tôi, suốt 4 năm qua, tôi đă dốc hết tâm sức để lo cho nhà chồng.
Vợ chồng tôi đến với nhau v́ t́nh yêu. Hồi hai đứa quen nhau, mọi người cứ bảo tôi là chuột sa chĩnh gạo v́ mẹ chồng tôi vốn là dân buôn bán. C̣n nhà tôi th́ chỉ làm nông b́nh thường. Tất nhiên, tôi chẳng để ư đến việc gia đ́nh anh có nhiều của cải hay không. Nhưng bố mẹ anh th́ nghĩ khác.
Ngay từ khi chúng tôi về xin cưới, mẹ chồng đă giáng một đ̣n phủ đầu khi tuyên bố với tôi:
"Các con đến với nhau là điều đáng quư. Nhưng bác cũng không muốn giấu con. Bề ngoài người ta tưởng bác buôn bán đất đai th́ lời lăi. Có điều mấy năm nay, bác đầu tư không đúng chỗ nên chẳng ăn thua, c̣n đang lỗ 4 tỷ. Bây giờ con trai bác nó hứa sẽ giúp bác trả một nửa rồi, không biết ư con thế nào?".
Chưa cưới đă có khoản nợ đổ lên đầu, tôi cũng khó nghĩ lắm chứ. Người ta lấy chồng th́ được cho vốn liếng làm ăn. C̣n tôi lại gánh nợ cho mẹ chồng ư? Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định sẽ trả một nửa số nợ ấy giúp mẹ chồng. Ai nói dại th́ tôi chịu. Bởi lỡ yêu rồi, làm sao tôi có thể chia tay chỉ v́ vấn đề tiền bạc đây?
Thế là suốt 4 năm qua, vợ chồng tôi vẫn ở chung với nhà ngoại. Xe ô tô cũng chưa mua chỉ v́ tháng lương nào cũng phải trích ra 2/3 để đưa cho mẹ chồng. Việc này tôi vẫn giấu nhà đẻ. Thành ra, bố mẹ cứ hỏi chúng tôi kiếm được tiền mà sao phải kham khổ như thế để làm ǵ.
Về phần bố mẹ chồng tôi, tiếng là nợ nần nhưng cuộc sống vẫn dư giả lắm. Nhiều hôm tôi sang chơi, mẹ chồng c̣n khoe mới mua cái váy mấy triệu. Tôi về kể với chồng, cũng thắc mắc sao mẹ nợ nần mà phung phí tiền thế. Chồng tôi chép miệng:
"Th́ bây giờ kinh doanh, ra ngoài gặp gỡ người ta, nhiều khi cũng phải phông bạt chứ. Nếu không th́ ḿnh làm ăn được với ai".
Nghe chồng nói thế, tôi cũng thấy hợp lư nên không hỏi ǵ nữa. Cách đây 1 tuần, tôi thông báo với chồng rằng ḿnh vừa chuyển 40 triệu cho mẹ chồng. Thế là sau 4 năm, chúng tôi đă trả đủ 2 tỷ theo lời hứa.
Vài hôm sau, chồng tôi về nhà bảo mẹ có việc muốn bàn. Lúc đó tôi cứ băn khoăn không hiểu chuyện ǵ mà phải họp gia đ́nh gấp như vậy. Chẳng lẽ mẹ chồng muốn tôi tiếp tục trả nợ sao? Nhưng chuyện lại theo hướng hoàn toàn khác mọi người ạ.
Hôm ấy ăn uống xong, mẹ chồng gọi chúng tôi lên pḥng rồi nói:
"Có chuyện này mẹ phải xin lỗi các con. Mẹ có ḿnh Thắng là con trai nên cũng rất đắn đo về việc sẽ cho các con những ǵ để lập nghiệp. Nhiều nhà họ cho con sớm quá, cuối cùng con phá hết sạch. Mẹ sợ lắm, v́ thế nên mới thử ḷng vợ chồng con rằng bố mẹ nợ 4 tỷ. Mấy năm nay nh́n các con tu chí àm ăn, cũng không phàn nàn câu nào, mẹ đă có câu trả lời rồi".
Dứt lời, mẹ chồng lấy trong két ra 6 cuốn sổ đỏ đưa cho tôi. Bà nói giao vốn cho chúng tôi làm ăn. Từ bây giờ, chúng tôi muốn làm ǵ, ông bà nhất định sẽ ủng hộ, đặc biệt là về tài chính.
Đối với tôi, đó là một cái kết mà dù có nằm mơ, tôi cũng không thể ngờ tới. Đúng là mấy năm qua, tôi đă rất vất vả để kiếm tiền trả nợ giúp mẹ chồng. Nhưng cũng nhờ vậy mà bây giờ, tôi nhận được món quà nhiều gấp mấy lần như vậy. Bởi thế mà các cụ mới có câu, gừng càng già càng cay phải không mọi người.
VietBF@ Sưu tập