Nó và Hạnh là đôi bạn rất thân, lớn lên cùng nhau ở cái xóm nghèo ven biển.Hai đứa lại cùng là con mồ côi cha, những người đàn ông trụ cột của gia đình đã đi biển đánh cá và mãi mãi không trở về trong trận bão lịch sử. Trong xóm chỉ còn lại các bà mẹ và những đứa con ... sống nương tựa vào nhau. Chiều chiều, họ lại ra bờ biển, nhìn về phía xa xăm ...
Hai đứa học hành chăm chỉ và cùng đậu đại hoc. Nó học trường Kinh tế, còn Hạnh học Sư phạm, đó là nghành mà Hạnh thích từ bé.
Hai đứa ra trường và trở về Quê hương đón Tết cổ truyền cùng gia đình. Nó rủ Hạnh đi sắm đồ Tết, nó mua son mua phấn, mua giày dép, mua túi xách ...Còn Hạnh, chưa mua được gì vì đụng đến hàng nào Hạnh cũng lắc đầu và bảo :
- Tớ không thích hợp những thứ đó !
- Mày phải mua những thứ này để còn gặp bạn bè nữa chứ, nếu không ê sắc ế nha mày !
Hạnh không nói gì, chỉ cười hiền mà thôi. Đến hàng vải, Hạnh kéo tay nó :
- Cậu thấy tấm vải này, màu đẹp không ?
- Ui trời, gì mà già thế, mày không có mắt thẩm mỹ à, con nỡm !
- Không phải mua cho tớ, mà mua cho hai bà ở nhà, mẹ tớ và mẹ cậu ấy mà. Từ lâu nay, tớ cứ nghĩ về các mẹ thôi, tội lắm, thương lắm. Họ vất vả chống chèo để cho tớ và cậu đi học và không để chúng mình thiếu thốn, thua kém bạn bè đấy thôi !
Bất giác, nó làm rơi túi đồ ...
Trời ơi ! Sao mà nó lại ...VÔ TÂM VẬY CHỨ ?
VietBF©sưu tập