Tôi từng đi gơ cửa từng nhà, vay mượn khắp nơi để giúp chị. Thế mà khi tôi rơi vào cảnh khốn cùng, chị đă làm ngơ.
Nhà chồng tôi đông anh em nhưng tôi chỉ hợp với chị ba. Chị hơn chồng tôi 4 tuổi, rất khéo miệng và tâm lư nên tôi luôn thoải mái khi chuyện tṛ, tâm t́nh mọi điều trong cuộc sống với chị.
Ngày đầu về làm dâu, tôi đă có thiện cảm với chị, bởi chị rất nhanh nhảu, tháo vát. Khi ấy, chị đang gồng gánh nuôi hai con nhỏ, chồng chị đi làm ăn xa ngoài Quảng Ninh. Cũng v́ thế mà có ǵ ngon, tôi đều mang biếu chị.
Bản thân là con một nên từ nhỏ tôi đă thèm cảm giác anh chị em quây quần. Thời gian tôi bầu b́, có con nhỏ, chị hay qua giúp đỡ. Tôi cảm kích và trong ḷng luôn coi chị như là chị ruột.
Khoảng năm 2018, chị mượn tôi một số tiền nhỏ, nói là gia đ́nh đang cần đóng học cho con bé lớn mà anh chị lại kẹt. Tôi chẳng ngần ngại đưa tiền cho chị.
Sau lần mượn ấy tầm ba tháng, chị đến nhà tôi, khóc thút thít nói anh mới chơi bời, nợ người ta cả trăm triệu, cần tôi giúp. Tôi tá hỏa v́ khoản ấy không hề nhỏ. Nếu tôi bàn bạc với chồng th́ có khả năng xoay xở, nhưng chị nhất định nài nỉ tôi đừng cho chồng biết, v́ sợ mất t́nh cảm anh em.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, đắn đo măi, cuối cùng v́ thương chị và v́ những lời chị thuyết phục, tôi mượn bạn bè ở chỗ làm, gom đủ khoản để chị chạy nợ cho chồng.
Cũng từ sau lần ấy, tôi để ư chị ngày càng nhờ vả tôi nhiều hơn và lần nào cũng rất khẩn thiết. Vừa thương chị, vừa khó từ chối v́ chị cũng là bên nhà chồng, tôi cứ lâu lâu lại đưa chị vài ba triệu, khi th́ phụ chị lo con ốm, khi th́ giúp chị để chị sửa cái xe, đóng tiền điện…
Cũng có khoản, chị tranh thủ trả và cũng có khoản chị hẹn lần lữa. Măi đến khi chồng tôi biết chuyện, làm ầm về khoản tiền trăm triệu, anh chị mới đưa lại cho hai vợ chồng. Đó cũng là lúc tôi t́nh cờ biết anh chị có dư, bỏ tiền mua một miếng đất cùng bạn bè rồi thiếu hụt, chứ chẳng phải nợ nần ăn chơi như chị nói.
Tôi mất dần niềm tin vào chị nên ít qua lại. Chị cũng giận dỗi và giữ khoảng cách với gia đ́nh tôi. Thậm chí, sinh nhật của cháu, chị c̣n chẳng đến dự, dù mời trước đó cả tuần. Tuy vậy nhưng trong ḷng, chúng tôi vẫn tôn trọng và luôn xem anh chị là người thân, dẫu đă từng bị chị nói dối vài lần.
Đến cuối năm nay, công ty tôi làm ăn thất bát, sếp buộc phải ngừng hợp đồng, giảm bớt số nhân sự. Xui xẻo là tôi có tên trong danh sách đó. Về phía chồng, anh cũng chẳng khá khẩm hơn khi t́nh h́nh kinh doanh ngày càng khó khăn. Nghỉ việc hai tháng qua, tôi thật sự bế tắc, t́m việc mới chưa được, cộng thêm hàng tá khoản phải chi mỗi tháng, chúng tôi rơi vào thiếu hụt.
Mọi thứ như chuỗi xui xẻo, khi mà con ốm, tôi thất nghiệp, cha tôi lại mới nhập viện v́ đau thận. Hết nước, tôi sang nhà, hỏi vay tiền chị.
Đáp lại mong chờ của tôi, chị lạnh lùng nói: "Chị đâu có tiền dư". Tôi bất ngờ khi nghe câu ấy, bất ngờ v́ chị thờ ơ đến nhẫn tâm, dù trước kia, tôi từng ra sức giúp đỡ chị.
Cứ tưởng chị không cho mượn là xong, nào ngờ chị c̣n đi nói xấu, đặt điều rằng tôi vay mượn chỉ để lo cho nhà ngoại, tiền chồng tôi làm cũng là để chu cấp cho nhà ngoại…
Tôi bức xúc, qua gặp chị th́ nhận về những câu mắng mỏ, khinh thường: “Chắc làm ăn chẳng ra ǵ mới bị người ta đuổi việc”.
Câu nói ấy khiến tôi tổn thương vô cùng, bởi dù ǵ tôi cũng từng giúp chị và coi chị như chị ruột. Tôi cứ ngỡ chị cũng thương tôi, đâu ngờ chị chỉ ngọt nhạt lúc tôi có tiền, c̣n khi thất thế th́ lạnh lùng quay mặt.
Nhưng cũng nhờ khó khăn, thất nghiệp, tôi mới nh́n thấu sự cạn nghĩa của chị chồng, để không bao giờ mắc sai lầm như ngày xưa nữa.
VietBF©sưu tập