Hắn mặc chiếc quần ḅ bạc phếch và cáu bẩn như thể một tháng chưa giặt. Chiếc áo phông màu đen in h́nh cái đầu lâu to tướng, cũng cáu bẩn y như cái quần vậy. Hắn ngồi lù lù ở giữa đầu con đường rẽ vào cái làng Hạ nơi hắn sinh sống. Người trong làng ai cũng nhẵn cái mặt hắn. Ngày nào cũng như ngày nào hắn ngồi “ ăn vạ” ở đó, chẳng ai biết hắn ngồi đó làm ǵ mà hầu như cũng không ai quan tâm đến hắn, trong mắt họ, hắn chỉ là một thằng điên. Chỉ duy nhất có bà mẹ già 76 tuổi của hắn là biết hắn ngồi đấy làm ǵ.
5 năm trước.
Trong một ngôi nhà nhỏ bé lợp ngói cũ, hắn ngồi trước màn h́nh ti vi, dỏng tai nghe kết quả, mắt nh́n đăm đăm vào màn h́nh c̣n tay th́ miết miết tờ giấy nhỏ xíu nhàu nát ghi cả chục cặp số và chữ kư nguệch ngoạc của con mụ Thoa ghi lô đề ở ngoài ngă ba khu Công Nghiệp gần nhà hắn.
Thằng con trai mới 3 tháng tuổi của hắn đột nhiên khóc ré lên, tiếng khóc của nó làm hắn hoảng sợ, hắn tái mặt, là hắn nghiệm rồi, hễ khi nào hắn soi kết quả mà con hắn khóc là ... y như rằng hắn bị “tạch”. Hắn tức giận quát thằng con “ câm mồm”, nhưng thằng bé nhỏ xíu nào có hiểu ǵ? Nó càng khóc to hơn. Hắn điên tiết gào lên gọi vợ hắn đang giặt quần áo ở sau nhà:
- Tuyết ơi! Mày điếc à? Có nghe thấy con mày đang khóc không hả? Vào bảo nó im đi.
Rồi hắn lẩm bẩm:” bố mày hôm nay mà tạch lô th́ bố cho chúng mày ăn nguyên cơm với muối nhé”!.
Hắn vừa nói xong th́ đă thấy vợ hắn hớt hơ hớt hải chạy vào. Tuyết bế con lên mới biết thằng bé ị ra quần nên nó khó chịu nó khóc. Cô vội vàng bế con ra ngoài để thay cho con trả lại sự yên tĩnh cho hắn.
Hắn bần thần nh́n ti vi rồi đột nhiên hắn đứng phắt dậy, bàn tay đen đúa to bè bè của hắn xé nát tờ giấy ghi các cặp số, hắn gầm lên “ Tao biết ngay mà, hễ mày khóc là tao “ tạch” mà! Rồi hắn hùng hổ đi ra chỗ vợ và con hắn đang ngồi ngoài sân như thể muốn trút giận.
Nh́n thấy hắn đi ra, Tuyết biết lại có chuyện rồi. Cô bế con đứng dậy. Hắn nh́n cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn chỉ tay vào mặt cô nói lớn: “ Lần sau cứ vào giờ này th́ mày bế nó cút đi đâu th́ đi nhé, bao giờ tao xem xong mới được về! “. Nói xong hắn lên xe phi ầm ầm ra khỏi cổng. Tuyết nh́n theo chồng mà ngao ngán thở dài.
2 năm trước, khi Tuyết lấy hắn, hắn vốn là một thanh niên chăm chỉ làm ăn. Cô làm công nhân của một công ty may mặc c̣n hắn cũng làm công nhân trong một công ty chuyên sản xuất linh kiện điện tử. Tuy không giàu có nhưng hai vợ chồng chắt chiu vun vén th́ cuộc sống cũng khá ổn định.
Hắn có người bạn tên Lâm, biệt danh là “ Lâm nát”
. Sở dĩ Lâm có biệt danh đó là từ khi Lâm nghe tin vợ Lâm đang lao động xuất khẩu bên Đài Loan có bồ. Lâm chán đời bỏ bê công việc suốt ngày lao vào ăn chơi sa đọa, gái gú, rượu chè, lô đề, cờ bạc đủ cả. Không hiểu Lâm rủ rê thế nào mà hắn ngày càng lười làm, hay nghỉ việc không lư do và suốt ngày la cà khắp quán nọ , xó kia cùng Lâm. Tuyết và bố mẹ chồng khuyên nhủ như nào hắn cũng không nghe. V́ nghỉ quá nhiều, cuối cùng hắn cũng bị công ty sa thải. Tuyết khuyên hắn đi xin việc ở một công ty khác nhưng hắn không nghe, hắn thấy thoải mái khi nghỉ việc và từ đó hắn coi việc đánh bạc và lô đề như một “ nghề” để hắn kiếm tiền vậy. Hắn có cả một quyển sổ dày chuyên ghi các kết quả lô đề từng tuần, từng tháng và rồi ngày đêm ngồi nghiền ngẫm “ quy luật” để tính xem ngày mai nó về số nào?
Hắn đi biệt tích 2 ngày rồi mới vác mặt về. Nếu thái độ lúc đi hầm hầm khó chịu bao nhiêu th́ lúc về trái ngược hoàn toàn, hắn vui vẻ, vừa đi vừa huưt sáo theo một điệu nhạc vui nhộn. Mới thoáng nh́n là Tuyết đă đoán được chắc hắn lại trúng lô hay thắng bạc rồi. Tuyết lẳng lặng không nói ǵ, cô đặt con nằm xuống vơng rồi chuẩn bị đi nấu cơm . Hắn gọi giật cô lại rồi ném cọc tiền xuống bàn nói giọng kẻ cả: “ cầm tiền mà mua thức ăn và mua sữa cho con”. Nói xong hắn cởi áo khoác ngoài và bỏ điện thoại ra bàn rồi đi tắm. Tuyết định bụng nhân tiện hôm nay hắn vui vẻ, cô thử khuyên nhủ tiếp hắn bỏ lô đề cờ bạc đi xem sao, dù chỉ một tia hy vọng vô cùng mong manh th́ cô cũng sẽ cố gắng. Hy vọng mưa dầm thấm đất, biết đâu....
Hắn vừa đi ra th́ điện thoại báo có tin nhắn. Tuyết cũng có tính ṭ ṃ như bao người đàn bà khác. Cô cầm điện thoại lên th́ đập vào mắt cô là ḍng tin nhắn:” Cưng về đến nhà chưa? Đêm qua cưng giỏi lắm! Chị rất hài ḷng. Nhớ giữ ǵn sức khỏe. Tuần sau đi Nha Trang cùng chị, chị sẽ cho nhiều hơn nhé”. Tuyết như chết sững! Không ngờ ngoài lô đề cờ bạc, hắn c̣n là ... trai bao. Cô muốn lao ngay vào pḥng tắm lôi hắn ra để hỏi cho ra nhẽ, nhưng cô ḱm chế lại. Cô hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn ngồi chờ hắn đi ra. Cô chưa bao giờ cảm thấy 15 phút nó lại dài đằng đẵng như cả thế kỷ vậy.
Cuối cùng hắn cũng đi ra, hắn tiến lại cái bàn định cầm lấy điện thoại th́ Tuyết nhanh tay chộp lấy trước. Cô giơ ḍng tin nhắn vào mặt hắn và hỏi hắn với giọng run run mặc dù đă cố kiềm chế: “ Thế này là thế nào? Anh làm trai bao sao?”...
Hắn giật lại điện thoại từ tay cô và quát:” Ai cho cô xem điện thoại của tôi? Ờ... tôi làm trai bao nuôi mẹ con cô đấy! “.
- Anh im đi, mẹ con tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn của anh. Anh bất tài nên mới núp váy đàn bà như thế! Tôi kinh tởm anh...
Bốp ! Hắn tát một cái tát như trời giáng vào mặt cô. Hắn gầm lên: “ mày im ngay”!
Trước kia hắn vẫn thường nói với cô những câu khó nghe nhưng chưa bao giờ hắn đánh cô cả. Đây là lần đầu tiên hắn tát cô nhưng chính cái tát này nó giống như giọt nước tràn ly vậy. Nó khiến cho cô hiểu được rằng:” Thói quen có thể thay đổi nhưng bản chất của con người th́ không bao giờ thay đổi được!”. Hắn lại bỏ đi. Tuyết ngồi chết lặng như kẻ mất hồn. Tự tâm cô hiểu tất cả đă hết rồi.
Từ ngày Tuyết ôm con về quê ngoại và cương quyết ly dị với hắn, ban đầu hắn thấy thật thoải mái . Hắn thành người tự do. Hắn muốn đi đâu về đâu th́ mặc, muốn cặp cùng ai th́ cặp chẳng phải lo vợ bắt gặp hay đánh ghen mà phá mối “làm ăn “của hắn . Nhưng lâu lâu về nhà, thấy căn nhà trống vắng, không vợ, không con, hắn cũng thấy nhớ cồn cào nhưng v́ tự ái vợ đệ đơn, đơn phương ly dị hắn nên hắn giận, hắn không thèm đến xin lỗi vợ hay là thăm con...
Thằng Nhất là cháu( con ông anh trai hắn) được bà nội cử ra đầu làng gọi hắn về ăn cơm.
Hắn ngước cặp mắt thất thần lên nh́n Nhất hỏi:” Tuyết về rồi à?” Thằng Nhất như đă quá quen mí câu hỏi đó rồi nên nó gật đầu. Hắn bật dậy rơ nhanh khác hẳn với cái vẻ lù đù b́nh thường mà người ta vẫn thường thấy.
Về tới nhà, hắn dáo dác nh́n quanh, mẹ hắn thấy vậy đành lặp lại câu vẫn thường nói:” Ăn cơm đi xong th́ Tuyết sẽ về “. Hắn ngoan ngoăn ngồi xuống và bắt đầu ăn. Mẹ hắn nh́n hắn thở dài, bà rơm rớm nước mắt, thương con dâu, thương cháu nội, trách con trai ḿnh nhưng giờ nh́n nó ngây ngây dại dại thế kia, bà cũng không c̣n hơi sức để trách nó nữa.
Có lẽ trong cuộc đời bà sẽ không bao giờ quên được cái ngày kinh hoàng ấy. Con trai bà cặp với người phụ nữ hơn nó tận 8 tuổi. Chẳng may bị chồng và con trai họ bắt được. Nó bị người ta đánh tới mức chấn thương sọ năo phải vào viện. Tuyết nghe tin vội vàng vào bệnh viện thăm hắn. Bà biết, v́ con trai bà quá đốn mạt nên con dâu bà bất đắc dĩ phải ly hôn chứ trong thâm tâm nó là người sống t́nh nghĩa , nhưng thật đau đớn cũng chính hôm đó Tuyết đă ra đi măi măi v́ một tai nạn...
Hắn tỉnh lại trong bệnh viện. Bà chị dâu có nói qua cho hắn về tai nạn của Tuyết, chẳng ai biết điều đó có kích động ǵ tới hắn không? Chỉ biết hắn bị đánh ảnh hưởng sọ năo nên lúc điên lúc tỉnh.
Ngày nào hắn cũng ra đầu làng để chờ vợ hắn về.
VietBF@sưu tập
|
|