Bạn học ngày xưa ở xa về, ghé thăm nhà ,sau khi trà nước xong , chuẩn bị đi ra ngoài với bạn ,tôi nói với vợ : - tối ni anh đi với bạn không ăn cơm ...! Nghe vậy vợ tôi ra chào bạn và nói : - Chúc vui vẻ nha ! Uống vừa thôi và về trước 7g (tối) hí !?.Tôi : Ok vợ ! Anh sẽ về trước 7g !
Đến quán , alo thêm được mấy người nữa , bạn bè gặp nhau lâu ngày chuyện trò như pháo nỗ, chuyện đông , chuyện tây, chuyện thầy cô , chuyện nghịch phá ở trường ,ở lớp...đến lúc tôi nâng ly chúc mừng cuộc gặp mặt và trước khi tạm biệt thì đề tài chuyển qua sợ vợ là do thằng bạn đến nhà tôi ,khởi đầu :
- Mi làm chi mà phải đúng giờ quy định của vợ lắm ! trể một chút cũng được ...! Thế là mỗi thằng thêm một câu :
- Sao hồi xưa tao thấy mi ngon lắm mà, răng hồi ni sợ vợ dữ rứa ?
- Hồi còn bốn mươi , năm mươi sợ vợ vì tối nó không cho vào ngủ chung, chứ giờ sáu ,bảy mươi rồi " làm ăn" chi được nữa mà sợ , v.v...!
Tôi : các bạn thông cảm ! Hồi nầy ,tôi sợ vợ tôi là vì tôi thương mình , tôi nhìn quanh trong phường ,xóm thấy những hoàn cảnh mấy ông chồng chăm vợ nằm một chỗ mà thương , nghĩ không biết khi nào sẽ đến phiên mình ,vì hiện nay vợ tui ai có bệnh chi là bà có bệnh đó, chỉ có K là chưa ,bệnh ba cao ,một thấp bà có đầy đủ, lại thêm mắt( nhãn áp cao, màng bồ đào viêm ...) đi khám bác sĩ đã nói nhỏ với tui ,cố gắng đừng để bà nỗi giận, vì nỗi giận huyết áp, nhãn áp tăng , hậu quả khó lường...
Tui móc túi ,mở bóp lấy tiền đóng góp và đứng lên đưa tay chào , quay người đi bỏ lại sau lưng những lời châm chọc của bạn . Thôi kệ , mỗi cây mỗi hoa , mỗi nhà mỗi cảnh ,mình phải thương mình trước .
VietBF@sưu tập
|