
Sáng mùa đông, không khí Hà Nội se lạnh như dao cứa. Bà Tâm – cô giáo về hưu – vẫn đều đặn dậy sớm, quàng áo len cũ, đi bộ quanh làng. Khi bước qua cổng chùa Ngọc Lan, bà nghe thấy tiếng khóc khe khẽ. Trên bậc tam cấp, chiếc giỏ mây đã ướt sũng vì sương và mưa phùn, bên trong là một bé gái khoảng ba tháng tuổi, quấn trong chiếc khăn cũ.
Bên cạnh, tờ giấy nhàu nát:
“Xin hãy yêu thương con bé. Tôi là mẹ, nhưng bất lực rồi. Tôi không thể nuôi con. Xin ai tốt bụng nhận lấy bé. Mong một ngày… nếu đủ can đảm, tôi sẽ quay lại tìm con.”
Bà Tâm cúi xuống, tay run run ôm bé vào lòng. Tiếng khóc ngưng, em bé tựa đầu vào ngực bà, như tìm hơi ấm mẹ. Bà lặng người. Bà đặt tên con là Mây, bởi em như đám mây mong manh trôi giữa mưa gió.
⸻
Chỉ 17 ngày sau, một buổi sáng sương giăng kín lối, bà Tâm đang pha trà thì nghe tiếng động ngoài cổng. Trước cửa nhà, chiếc thau nhựa phủ chiếc khăn mỏng, bên trong là một bé trai sơ sinh, dây rốn chưa cắt, vẫn ngủ say. Tờ giấy bên cạnh ghi:
“Cháu là sinh viên nghèo, không đủ khả năng nuôi con. Cháu biết cô là người tốt. Xin cô nuôi giúp hoặc gửi cho ai có thể nuôi. Cháu xin đặt tên con là Gạo.”
Nước mắt bà trào ra. Bà bế bé Gạo lên, tiếng khóc khò khè như lời kêu cứu. Bà thì thầm: “Gạo ơi… bà sẽ chăm sóc con.”
⸻
Tin đồn về bà Tâm nhanh chóng lan khắp làng. Có người khen bà tấm lòng, có người bảo bà “dở hơi”. Ông Lễ – Trưởng thôn – đến khuyên:
– Bà ơi, tuổi bà cao rồi, nuôi một đứa còn vất vả, nuôi hai đứa… Hay để xã gửi đi trung tâm bảo trợ?
Bà Tâm lắc đầu:
– Tôi hiểu khó khăn, nhưng các em bé này không có lỗi. Khi người mẹ tuyệt vọng, họ gửi con để con được sống. Tôi xin nhận nuôi, để nếu một ngày họ quay lại, vẫn có vòng tay chờ đợi.
⸻
Cháu gái bà, Vy, từ thành phố về, giận dữ:
– Ngoại ơi, ngoại đau khớp, huyết áp cao, sao ngoại tự hành hạ mình? Giao các cháu cho trung tâm đi!
Bà Tâm ôm Mây vào lòng, giọng nhẹ như ru:
– Vy à, ý nghĩa cuộc sống không chỉ là yên ổn. Làm mẹ không chỉ là cho con miếng ăn, giấc ngủ, mà còn là cho con tình yêu để lớn lên. Nếu mình có thể yêu thương, tại sao lại không trao đi?
Vy nghẹn lời. Cô nhớ mình từng trầm cảm sau sinh, từng không đủ sức bế con qua đêm dài lạnh giá.
⸻
…
Chiều mưa tháng Ba, trời xám tro, mưa lất phất như nước mắt chưa kịp rơi. Bà Tâm đang nhóm bếp sau nhà thì nghe tiếng động lạ ngoài cổng. Qua làn mưa mỏng, bà nhìn thấy một cô gái dáng gầy guộc, áo sũng nước, hai tay níu chặt nhau trước ngực.
Cô gái ngước lên, ánh mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:
– Bác… bác là người đã nuôi bé gái bị bỏ trước cổng chùa? … cháu là mẹ.
Bà Tâm lặng đi. Trái tim bà đập mạnh. Bà gật đầu:
– Đúng rồi. Mây đang ngủ. Vào đây cho đỡ ướt.
Cô gái bật khóc nức nở, quỳ xuống:
– Cháu xin lỗi… cháu đã bỏ con. Lúc ấy cháu hoảng loạn, không biết làm gì… Cháu chỉ muốn con được sống…
Bà Tâm nhẹ nhàng đỡ cô gái dậy, giọng dịu dàng:
– Con đứng lên đi. Không ai trách con. Quan trọng là con đã quay về. Mây vẫn chờ một tiếng “mẹ”.
Khi bà bế Mây ra, cô gái run run đưa tay đón con, nhưng Mây ngơ ngác, giãy giụa. Cô gái nghẹn ngào:
– Mẹ… mẹ xin lỗi…
Bà Tâm đặt Mây vào lòng mẹ ruột bé, rồi nhẹ nhàng:
– Con có thể đón bé về nếu con đã sẵn sàng. Nếu chưa, cứ để bé ở đây, đến khi con vững vàng, hãy quay lại.
⸻
Một năm sau, sân nhà bà Tâm rộn rã tiếng cười. Gạo đã biết đạp xe ba bánh, Mây bi bô gọi “mẹ” mỗi khi nhìn thấy cô. Vy quay video cảnh ấy, mắt đỏ hoe:
– Ngoại ơi, con sẽ lập kênh kể chuyện về Gạo, Mây, về những người mẹ lỡ lầm nhưng khao khát được ôm con lần nữa. Để ai đó đang tuyệt vọng biết rằng: vẫn còn đường quay về.
Bà Tâm mỉm cười, ánh mắt dõi về cổng chùa – nơi đã đặt những mảnh đời bé nhỏ.
Thông điệp:
Không phải ai bỏ con là hết yêu. Đôi khi họ tuyệt vọng đến mức quên mất tình yêu trong tim mình. Nhưng chỉ cần một cánh cửa mở, một vòng tay sẵn sàng, họ sẽ tìm đường quay lại.
VietBF@sưu tập