Phil Seymour đến Việt Nam năm 1966 với cấp bậc trung sĩ trong sư đoàn thuỷ quân lục chiến số 1 của Mỹ, đóng quân trên một ḥn đảo nhỏ phía ngoài Hội An. Mỗi cuối tuần, ông thường cùng đồng đội vào phố cổ dạo chơi. Và lúc nào họ cũng mang theo bánh kẹo hay đồ hộp. Bọn trẻ con thấy lính Mỹ hay xúm xít lại xin mấy thứ ấy. Trong số đó có một cậu bé gây ấn tượng với Phil hơn cả. Cậu lúc nào cũng rụt rè đứng phía xa và không xin không giành. Đợi chú lính Mỹ tới, cậu mới đưa ra lúc trái dừa, khi quả chuối hay trái bưởi trái cam như một cách trao đổi chứ không chỉ là xin. Phil rất quư cậu v́ điều này. Rồi sau vài tuần đều đặn gặp mặt, họ trở nên thân thiết. Phil biết được cậu tên Cẩm, 9 tuổi.
Một ngày mùa hè 1967, trước khi đi nghỉ một tuần ở Thái Lan, Phil gặp Cẩm (người mà ông hay gọi là Cam), hỏi xem cậu thích quà ǵ. Cẩm suy nghĩ hồi lâu rồi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay Phil. Và Phil hứa. Nhưng chiến tranh mà, làm sao ai biết trước được ngày mai. Sau kỳ nghỉ đó, Phil được rút về Mỹ. Ông đi học để trở thành luật sư và làm việc cho Bộ Quốc pḥng trong 25 năm.
Phil cho rằng cuộc đời ḿnh viên măn và b́nh an, không có ǵ phải hối tiếc ngoài lời hứa chưa thực hiện được với một cậu bé tận Việt Nam xa xôi. Đứa bé có lẽ đă quên nhưng Phil th́ không. Ông vẫn giữ chiếc đồng hồ mua ở Thái Lan bên ḿnh. Và sau đúng 40 năm, được sự khích lệ của vợ, hai vợ chồng ông đă thực hiện một chuyến đi Hội An. Họ không hy vọng ǵ nhiều. Chuyến đi chỉ như cách mà người vợ muốn xoa dịu nỗi ray rứt trong ḷng Phil, rằng cuối cùng, họ đă cố gắng hết sức để thực hiện một lời hứa.
Và người hướng dẫn viên du lịch tốt bụng ở Hội An đă giúp họ. Anh ấy copy bức ảnh chụp chung của Phil và Cẩm ra làm rất nhiều bản và đi hỏi khắp nơi. Cuối cùng, em trai ông Cẩm đă nhận ra cậu bé Cam trong h́nh chính là anh ḿnh.
Gặp nhau, ông Cẩm nhớ hết những kỷ niệm với Phil, nhớ cả lời hứa... Trao cho ông Cẩm chiếc đồng hồ đă cất giữ cẩn thận 40 năm, ông Phil khóc. Ông Cẩm cũng khóc.
Biết con gái ông Cẩm phải bỏ dở việc học v́ khó khăn, vợ chồng ông Phil đă giúp đưa cô ấy trở lại trường. Ngày cô tốt nghiệp đại học, họ cũng đă bay sang Việt Nam chúc mừng.
Ừ, chuyện chỉ có vậy thôi.
VietBF©sưu tập