
Anh Hưng dạo này bảnh bao hẳn lên. Đi làm về muộn, hay thơ thẩn, lâu lâu lại… ngâm thơ.
Một hôm, về nhà lúc gần nửa đêm, vừa bước vô cửa, chị Thủy – vợ anh – đă ngửi ngửi:
“Ơ, sao người anh có mùi lạ thế này?”
Anh Hưng lắp bắp:
“Mùi… mùi nước hoa thằng bạn nó xịt cho anh thử…”
Chị Thủy khoanh tay, nh́n chồng từ đầu đến chân:
“Thế son môi trên cổ áo cũng là thằng bạn bôi cho à?”
Anh Hưng cười gượng:
“Th́… ờ… chắc nó xịt gần quá nên dính…”
Chị Thủy xán lại gần, hạ giọng:
“Anh Hưng này… Thú thật đi. Anh có người khác phải không?”
Anh Hưng hốt hoảng:
“Đâu có! Anh chỉ… đi nhậu thôi!”
Chị Thủy vờ thở dài:
“Thế th́ tốt. Chứ có bồ bịch thật th́ em cũng không dám giận. V́ chắc người ta sẽ sớm… trả anh về thôi.”
Anh Hưng tṛn mắt:
“Sao… sao lại trả về?”
Chị Thủy nh́n chồng, tủm tỉm:
“Bởi v́… không ai chịu nổi cái thói hay ngáy như sấm và đi tè ba lần mỗi đêm của anh đâu!”
Anh Hưng đứng h́nh. Chị Thủy th́ quay lưng đi, vừa cười vừa lẩm bẩm:
“Tưởng ḿnh cần giữ chồng… Ai dè, c̣n phải PR chồng bớt đi mới có người rước!”
VietBF@ sưu tập