
Một hôm, quan huyện triệu tập dân làng đến họp. Quan nói:
Ta nghe đồn thầy Nasredin thông minh lắm. Hôm nay ta muốn thử trí thầy.
Nasredin đứng khoanh tay, mỉm cười:
Thưa quan, xin quan cứ hỏi!
Quan sai lính khiêng ra một cái thùng to, úp kín nắp. Quan nói:
Trong thùng này ta nhốt một con vật. Nếu ngươi đoán đúng con ǵ, ta thưởng bạc. Nếu đoán sai, ngươi phải nộp phạt một đồng tiền.
Nasredin bước tới, gơ nhẹ vào thùng. Nghe không thấy tiếng động, thầy hỏi:
Thưa quan, con vật đó có lông không?
Quan trầm ngâm:
Có.
Nasredin lại hỏi:
Nó kêu được không?
Quan trả lời:
Không.
Nasredin gật gù, suy nghĩ rồi tuyên bố:
Thưa quan, con vật đó chính là… con thỏ… luộc chín rồi!
Cả sân đ́nh cười ồ. Quan đành thua, móc bạc thưởng cho Nasredin.
Trên đường về, dân làng hỏi thầy:
Sao thầy đoán được tài thế?
Nasredin cười ha hả:
Thùng th́ rỗng, chẳng có con ǵ. Nhưng muốn thoát tội, ta cứ nói con thỏ luộc chín. Có lông (v́ thỏ vốn có lông), mà không kêu được (v́ luộc rồi c̣n đâu mà kêu). Vậy là quan cũng hết căi!
VietBF@ sưu tập