Suốt 20 năm, ông cụ lặng lẽ sống ở sân bay, như cái bóng giữa ḍng người qua lại, ai cũng ltừng chỉ trỏ, bàn tán. Cho đến một ngày, sự thật về thân phận ông khiến tất cả phải lặng người trong xúc động.Sân bay Tân Sơn Nhất những năm gần đây đă trở nên hiện đại và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hành khách kéo vali lộc cộc, tiếng loa thông báo chuyến bay vang vọng đều đặn, những cuộc chia ly và đoàn tụ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Giữa ḍng người hối hả ấy, chẳng ai không từng nh́n thấy một h́nh bóng quen thuộc – một ông cụ gầy g̣, tóc bạc trắng, khoác chiếc áo khoác cũ kỹ, ngồi lặng lẽ bên góc ghế chờ gần cổng ra vào quốc tế.
Người ta gọi ông bằng nhiều cái tên: “ông cụ sân bay”, “người lang thang thời gian”, thậm chí có người đùa gọi là “hồn ma lạc lối”. Có những đứa trẻ chỉ vào ông rồi thầm th́ với mẹ cha, người lớn cũng từng ái ngại mà bỏ lại vài gói ḿ tôm, chai nước, hay đôi khi là tờ tiền lẻ. Nhưng ông chưa từng xin ai bất cứ điều ǵ. Ông chỉ ngồi đó, mắt nh́n xa xăm như chờ đợi một điều ǵ đó sẽ đến từ những chuyến bay không ngừng cất cánh và hạ cánh mỗi ngày.
Không ai biết ông đến từ đâu. Không ai rơ v́ sao ông lại chọn sống suốt 20 năm giữa nơi nhộn nhịp này, nơi mà ai cũng chỉ dừng lại tạm thời, chứ chẳng ai ở lại vĩnh viễn.
“Ông ta bị mất trí nhớ.” – một anh bảo vệ từng nói với cô lao công.
“Không phải đâu, nghe đâu ông ấy từng là Việt kiều, bị con cái bỏ rơi lúc về nước.” – chị bán cà phê trong sân bay th́ thầm.
“Cũng có khi là gián điệp thời chiến, không dám để lộ danh tính.” – có người thêu dệt, kèm nụ cười nửa miệng.
Mỗi người một giả thuyết, một mảnh ghép vụn vặt để cố ghép nên câu chuyện chưa có hồi kết. Nhưng ông cụ th́ chẳng bao giờ giải thích. Ông chỉ lặng lẽ sống – như thể sự im lặng của ông là một phần của những âm thanh ồn ào kia, là tiếng ngân dài của thời gian bị lăng quên.
Một ngày đầu mùa thu năm ấy, khi mưa Sài G̣n kéo đến bất chợt, một cô phóng viên trẻ tên là Hà xuất hiện tại sân bay. Cô được giao thực hiện một phóng sự về “cuộc sống thường ngày ở sân bay”, và khi lướt qua góc ghế quen thuộc, cô thấy ông cụ – ướt lấm tấm mưa, tay ôm khư khư chiếc va-li cũ sờn góc. Ṭ ṃ, cô dừng lại hỏi chuyện.
Lúc đầu, ông không trả lời. Nhưng cô gái trẻ không bỏ cuộc. Cô mang nước, mang bánh ḿ, thậm chí ngồi cùng ông cả buổi chiều mà chẳng hỏi ǵ thêm. Cô chỉ kể về ḿnh – một cô phóng viên tỉnh lẻ lên thành phố, làm nghề v́ đam mê kể chuyện của con người.
Sau ba ngày như thế, ông cụ cuối cùng cũng lên tiếng – bằng một chất giọng trầm, rơ ràng và đầy cảm xúc.
“Cháu có tin là có những người sống cả đời chỉ để đợi một người không?”
Hà ngỡ ngàng. Lần đầu tiên, ông cụ không c̣n là một bóng mờ, mà trở thành một con người – với giọng nói, kư ức, và một trái tim chưa bao giờ thôi chờ đợi.
Chuyện Của 40 Năm Trước
Ông tên là Trần Văn Minh. Năm 1975, ông theo chuyến bay định mệnh rời Việt Nam sang Mỹ cùng vợ và con gái nhỏ, chỉ 3 tuổi. Nhưng giữa cảnh hỗn loạn lúc ấy, ông bị thất lạc vợ con ở sân bay. Máy bay không thể quay lại, và thế là ông đi một ḿnh – mang theo nỗi day dứt, mang theo trái tim bị xé đôi.
Cuộc sống ở Mỹ không dễ dàng, nhưng ông luôn giữ hy vọng một ngày sẽ quay lại t́m vợ con. Ông học hành, làm việc, tích cóp từng đồng. Sau 20 năm, khi đă đủ điều kiện, ông trở về – nhưng không c̣n ai ở địa chỉ cũ, không c̣n tin tức. Họ đă biến mất như cơn gió năm nào.
Ông lục tung hồ sơ, t́m đến từng nơi có thể. Nhưng chẳng có ǵ. Duy chỉ có một điều ông giữ chắc trong ḷng: vợ ông từng nói, nếu một ngày nào đó bị lạc nhau, hăy quay lại sân bay, nơi họ từng bắt đầu chia xa.
Và thế là ông trở lại Tân Sơn Nhất – ngày đó ông 60 tuổi. Giờ đă 80. Hai mươi năm ông sống ở đây, mỗi ngày đều dơi theo từng chuyến bay, từng khuôn mặt. Có lần ông tin là đă thấy bà – một người phụ nữ tuổi lục tuần, ánh mắt rất giống – nhưng rồi bà quay đi, ôm tay một người đàn ông lạ. Ông không đuổi theo. V́ ông sợ sai. Và cũng v́, ông nghĩ, nếu là bà – chắc chắn bà sẽ nhận ra ông.
“Cháu biết không,” ông khẽ cười, đôi mắt đầy nước, “Mỗi ngày trôi qua, ta sợ không c̣n đủ thời gian. Nhưng ta vẫn ngồi đây, v́ nếu bà ấy c̣n sống, chắc chắn sẽ quay lại. Chúng ta đă hứa với nhau…”
Tin Tức Gây Chấn Động
Hà lặng người. Cô quay về với cuốn băng ghi âm, và chỉ trong vài ngày sau khi phóng sự “Người lữ khách cuối cùng” được đăng tải, mạng xă hội bùng nổ. Bài viết lan tỏa với hàng trăm ngh́n lượt chia sẻ. Nhiều người cảm động rơi nước mắt, nhiều Việt kiều liên hệ cô để hỏi thêm thông tin.
Và rồi Một Điều Kỳ Diệu đă xảy ra.
Một người phụ nữ tên là Trần Thị Ngọc Linh – hiện sống tại Melbourne, Úc – liên hệ với Hà, gửi ảnh chụp bà cùng mẹ ngày c̣n nhỏ. Hà run rẩy khi nh́n thấy cô bé trong ảnh – đôi mắt giống hệt ông cụ, và sau lưng tấm ảnh là ḍng chữ “Gửi ba Minh, nếu ba c̣n sống, con vẫn chờ.”
Cuộc gọi video đầu tiên trong 45 năm – giữa ông Minh và con gái – là những tiếng nấc, là những “ba ơi”, “con đây”, là những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua và khuôn mặt đă trở thành mẹ.
Họ hẹn gặp nhau – không phải ở sân bay – mà ở chính căn nhà nhỏ ông đang được chăm sóc bởi một nhóm t́nh nguyện sau khi câu chuyện lan rộng.
Ngày Đoàn Tụ
Ngày hôm ấy, trời Sài G̣n nắng dịu. Bà Linh – giờ đă là một phụ nữ gần 50 tuổi – bước xuống từ xe, tay run rẩy cầm theo chiếc khăn tay cũ màu hồng, thứ duy nhất c̣n giữ từ mẹ cô – và là bằng chứng cuối cùng của mối liên kết máu thịt.
Ông Minh, ngồi trên chiếc ghế gỗ trong sân nhà, nh́n thấy con gái bước vào – không nói được lời nào. Chỉ có hai cánh tay run run dang ra, và cái ôm nghẹn ngào kéo dài măi măi như thể thời gian đă ngừng trôi.
“Ba vẫn ngồi chờ con suốt 20 năm… ở cái nơi lần đầu ba mất con.”
“Con xin lỗi, ba… Con cứ tưởng ba đă không c̣n…”
Và sau đó…
Không ai c̣n thấy ông cụ ngồi ở sân bay nữa. Góc ghế quen thuộc giờ trống trải, nhưng trong ḷng mọi người vẫn in h́nh bóng ông. Người bảo vệ năm xưa cũng thay đổi thái độ, nói với ai đó mới đến: “Nơi đó từng có một người cha, sống bằng niềm tin, chờ đợi suốt nửa đời người.”
Phóng viên Hà
Hà kết thúc phóng sự của ḿnh bằng một ḍng đơn giản:
“Không phải ai đi sân bay cũng chỉ để đi. Có người, ở đó, chỉ để chờ.”