Ai mà ngờ được, hành động tưởng chừng vô hại ấy lại mở ra một vết nứt lớn trong cuộc hôn nhân mà tôi luôn tin là bền vững.
Tôi vẫn nhớ như in cái buổi chiều lặng lẽ ấy, khi ánh nắng nhè nhẹ len qua cửa sổ, chiếu lên màn h́nh điện thoại. Chỉ là một phút ngẫu hứng, tôi mở Google Maps, lướt qua những con đường quen thuộc từng gắn bó với thanh xuân của ḿnh. Ai mà ngờ được, hành động tưởng chừng vô hại ấy lại mở ra một vết nứt lớn trong cuộc hôn nhân mà tôi luôn tin là bền vững.
Mọi chuyện bắt đầu từ một trend trên mạng xă hội. Dạo gần đây, tôi thấy bạn bè rộ lên mốt dùng Google Maps để “du hành” ngược thời gian, t́m lại những khoảnh khắc xưa cũ qua tính năng Street View. Là một người thích hoài niệm, tôi không ḱm được sự ṭ ṃ. Tôi bắt đầu nhập tên những con phố thân quen, nơi tôi và anh từng hẹn ḥ, từng nắm tay nhau đi qua những ngày yêu đương nồng nhiệt. Cảm giác như được sống lại những tháng năm ấy, vừa ngọt ngào, vừa xót xa.
Rồi tôi lướt đến con phố nhỏ gần nhà, nơi có một nhà nghỉ nhỏ mà tôi và anh thường đi ngang qua mỗi lần đi chợ. Ṭ ṃ, tôi kéo thanh thời gian trên Street View về vài năm trước, khoảng thời gian chúng tôi mới cưới. Màn h́nh hiện lên h́nh ảnh con phố quen thuộc, vẫn hàng cây, vẫn góc quán quen. Nhưng rồi, mắt tôi khựng lại. Trước cửa nhà nghỉ, một người đàn ông đang ôm một cô gái. Chiếc áo khoác, dáng người, và cả chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc – không ai khác, đó chính là chồng tôi.
Tôi như chết lặng. Tim đập th́nh thịch, tay run run kéo gần h́nh ảnh. Dù chất lượng ảnh không quá rơ, nhưng tôi không thể nhầm được. Người đàn ông ấy, với dáng vẻ thân mật bên một cô gái lạ, chính là người đầu ấp tay gối với tôi bao năm qua. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Tôi tự hỏi: “Đây là thật sao? Anh ấy đă làm ǵ sau lưng tôi?”
Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhưng đầu óc quay cuồng với hàng tá câu hỏi. Cô gái ấy là ai? Chuyện này xảy ra khi nào? Có phải chỉ là một lần lầm lỡ hay là một bí mật kéo dài? Tôi bắt đầu lục lại kư ức, cố t́m những dấu hiệu mà có lẽ tôi đă bỏ qua. Những lần anh về muộn, những cuộc gọi vội vă, những tin nhắn anh xóa đi ngay khi tôi vô t́nh nh́n thấy. Tất cả những mảnh ghép nhỏ giờ đây như đang ghép lại thành một bức tranh đau ḷng.
Tôi quyết định không đối chất ngay. Thay vào đó, tôi âm thầm t́m hiểu thêm. Tôi kiểm tra lại thời gian trên Google Maps, so sánh với lịch tŕnh của anh lúc bấy giờ. H́nh ảnh được ghi lại vào một buổi chiều cách đây ba năm, đúng khoảng thời gian anh thường nói phải “đi gặp khách hàng”. Tôi cũng lặng lẽ kiểm tra lại điện thoại của anh, nhưng chẳng t́m được ǵ ngoài những tin nhắn công việc khô khan. Có lẽ anh đă quá cẩn thận, hoặc sự thật đă bị xóa sạch từ lâu.
Sau nhiều đêm mất ngủ, tôi quyết định đối mặt với anh. Tôi không muốn sống trong nghi ngờ, cũng không muốn tự dệt nên những kịch bản đau ḷng trong đầu. Khi tôi đưa tấm ảnh từ Google Maps ra, anh sững người, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Anh thừa nhận đó là anh, nhưng khăng khăng rằng đó chỉ là một lần say xỉn, một sai lầm không đáng có. Anh xin lỗi, hứa sẽ không tái phạm, và cầu xin tôi tha thứ.
Nhưng tha thứ đâu phải chuyện dễ dàng. Mỗi lần nhắm mắt, h́nh ảnh anh ôm người con gái ấy lại hiện lên, như một vết dao cứa vào ḷng. Tôi tự hỏi, liệu ḿnh có thể tin anh lần nữa? Liệu t́nh yêu của chúng tôi có đủ sức vượt qua vết nứt này? Tôi vẫn chưa t́m được câu trả lời. Có lúc, tôi nghĩ đến việc buông tay, để cả hai được tự do. Nhưng rồi, những năm tháng bên nhau, những kỷ niệm đẹp, lại khiến tôi chùn bước.
Câu chuyện của tôi, có lẽ, là lời cảnh tỉnh cho những ai đang mải mê chạy theo những trend vô thưởng vô phạt. Google Maps, thứ công nghệ tưởng chừng chỉ để hoài niệm, lại vô t́nh trở thành chiếc ch́a khóa mở ra bí mật đau ḷng. Tôi không trách công nghệ, cũng không trách sự ṭ ṃ của ḿnh. Nhưng tôi ước, giá như ḿnh chưa từng thấy h́nh ảnh ấy, có lẽ tôi đă sống b́nh yên thêm một thời gian nữa.
Giờ đây, tôi đứng trước ngă rẽ của cuộc đời, giữa tha thứ và buông bỏ, giữa quá khứ và tương lai. Tôi chỉ mong, dù lựa chọn thế nào, trái tim tôi sẽ t́m được chút b́nh yên.
VietBF@ sưu tập
|
|