Tưởng chừng đă chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc với ngôi nhà chung, nhưng những mâu thuẫn nhỏ nhặt đă kéo chúng tôi ra xa nhau, để rồi giờ đây tôi mắc kẹt giữa lựa chọn chia tay hay tiếp tục sống trong bế tắc.
Vào giữa năm ngoái, sau hơn hai năm yêu nhau, khi gia đ́nh hai bên đă qua lại và dự định cuối năm cưới, chúng tôi quyết định mua một căn nhà để chuẩn bị tổ ấm. Tôi góp hơn 700 triệu đồng, anh có 800 triệu, phần c̣n lại vay ngân hàng. Nhà và hồ sơ vay đều đứng tên anh – khi ấy tôi không nghĩ ngợi nhiều, chỉ tin rằng chúng tôi yêu nhau thật ḷng, sau này cũng là vợ chồng, tên ai cũng vậy.
Những ngày đầu, chúng tôi háo hức cùng nhau sắm sửa, trang trí từng góc nhỏ trong nhà. Mỗi tối đi làm về được nh́n thấy nhau, cùng ăn cơm, cùng tṛ chuyện, tôi đă tin đó là hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng rồi, những ngọt ngào ban đầu dần nhường chỗ cho mâu thuẫn. Tôi thích nhà cửa gọn gàng, c̣n anh hay bày bừa, ăn xong để bát đĩa ngập bồn rồi nằm dài xem tivi. Mỗi lần tôi góp ư, anh chỉ gạt đi: “Em cầu toàn quá, thoải mái chút không được à?”.
Có lần tôi nấu bữa tối, anh về muộn, đồ ăn nguội, chỉ gắp vài miếng rồi chê “nhạt nhẽo”, buông đũa. Lúc ấy, tôi cảm giác ḿnh chỉ như người nấu thuê, bởi không hề có một lời cảm ơn hay chút trân trọng.
Ảnh minh họa.
Những tranh căi nhỏ nhặt bắt đầu xuất hiện dày đặc: từ chuyện rửa bát, giặt giũ, dọn rác, đến việc anh thay quần áo rồi vứt khắp nơi. Tôi mệt mỏi v́ phải nhắc măi, c̣n anh lại than tôi “cằn nhằn”. Đỉnh điểm là khi tôi hỏi cuối tuần có đi đâu để sắp xếp lịch, anh buông: “Em tự tính đi, sao ǵ em chẳng quyết hết”. Tôi không biết ḿnh đang là người yêu hay thành mẹ anh từ lúc nào.
Dần dần, chúng tôi ít ăn cùng nhau, mỗi người một giờ giấc. Nhiều lần tôi đợi anh về trễ để ăn chung, nhưng anh lại bảo đă ăn rồi mà không thèm nhắn. Tôi hụt hẫng, thất vọng, cảm giác như hai người bạn ở chung pḥng chứ không phải cặp đôi sắp cưới.
Vài tuần trước, chúng tôi căi nhau to chỉ v́ tôi lỡ tay làm rơi ly nước, anh nói “em làm ǵ cũng vụng về”, tôi không ḱm được mà ̣a khóc, trút hết những bức xúc dồn nén. Anh cũng gắt lại, nói tôi khó tính, không c̣n dịu dàng như trước, rằng anh ngán nh́n tôi cau có mỗi khi về nhà nên không muốn về sớm.
Giờ tôi chán nản, nghĩ tới hôn nhân chỉ thấy mệt mỏi. Tôi từng mơ về một mái nhà ấm áp, nhưng thực tại khiến tôi sợ hăi cả ư nghĩ có thêm đứa con. Chia tay th́ tôi mất trắng số tiền lớn v́ căn nhà đứng tên anh, c̣n ở lại th́ tôi ngột ngạt mỗi ngày.
Tôi không biết nên làm ǵ. Tôi đă vỡ mộng hoàn toàn với giấc mơ “mái nhà đầy ắp tiếng cười, băo dừng sau cánh cửa”. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.