Theo như lời của mỹ nhân Lý Nhã Kỳ đã tiết lộ một câu chuyện kinh hoàng của mình tại chương trình Trà chiều cùng mợ chảnh vừa qua, khi tôi cứ đơ đơ người như trong mơ, chưa tỉnh được, công an còn tưởng tôi bị chảy máu não bên trong.
Tôi bị container đâm, xe nát hết
Tôi là người thành công trong cuộc sống nên bạn nhiều lắm nhưng để chọn những người ở bên cạnh thì rất ít.

Lý Nhã Kỳ
Có lần, tôi bị container đâm ở ngay xa lộ. Xe tôi tan nát hết và trong một tích tắc, tôi cảm nhận được khoảnh khắc sinh tử, tôi ám ảnh vô cùng.
Thời điểm đó, tôi nhận một lúc 3, 4 phim nên kín lịch và lúc nào cũng gấp gáp. Vừa quay xong ở Long Hải, tôi phải về ngay Sài Gòn để quay phim khác. Tài xế tôi chạy nhiều quá nên ngủ gục ngay trong lúc chở tôi, khiến xe bị đánh lái vào làn container.
Chiếc xe container lúc đó như một con cá mập lớn nuốt chửng lấy xe tôi. Đó là lí do vì sao từ đó về sau tôi không bao giờ đi xe 4 chỗ. Tôi luôn bị ám ảnh về việc phải đi xe cao, to bự.
Lúc bị container đâm, tôi chỉ khao khát vào tự nhủ trong lòng là không muốn chết và bằng mọi giá phải sống. Mấy người bên đường còn bảo nhau xem có nên lấy chiếu và cát cho tôi nằm không vì nghĩ tôi đã chết.
Nhưng tôi vô cùng may mắn, bước ra khỏi xe mà không bị sao hết. Tôi ngồi cho tới lúc công an đến, nhấc chiếc xe 4 bánh khỏi container rồi mới bước khỏi xe. Tôi thấy mọi người nhìn mình còn tưởng đang quay phim, không nghĩ mình vừa trải qua tai nạn sinh tử.
Tôi không có bạn để nhờ cậy
Tôi cứ đơ đơ người như trong mơ, chưa tỉnh được, công an còn tưởng tôi bị chảy máu não bên trong.
Ngay lúc đó, một chú công an tới vỗ mạnh vào người tôi thì tôi mới tỉnh và òa lên khóc. Tôi vừa tủi thân vừa yếu đuối, cần được che chở.
Tôi cứ đứng mò trong điện thoại một số nào đó của bạn bè để gọi đến cùng tôi tới công an lấy lời khai, ra bệnh viện kiểm tra. Tôi không dám gọi mẹ vì sợ mẹ lo lắng nên cứ đứng mò mãi. Chị gái tôi thì đang mang bầu nên không gọi được.
Tôi nhớ, mình phải mò trong 1750 số điện thoại vì quá nhiều đối tác, mối quan hệ nhưng không có một ai đáng tin tưởng để gọi. Tôi không có bạn để nhờ cậy.
Cuối cùng, tôi nói với công an: "Em không cần gọi ai hết".
Tôi sợ làm phiền đến người khác và sợ mình trở nên yếu đuối. Từ trước tới giờ tôi sống thiếu thốn tình cảm, làm gì có ai quan tâm đến tôi. Vì thế nên nếu có ai đó quan tâm tới tôi, tôi lại sợ mình trở nên mềm yếu. Tôi cứ muốn tự làm mọi thứ một mình để mạnh mẽ.
Cho đến tận bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không dám chắc là có nổi một người bạn để gọi.