Tối chủ nhật, pḥng cấp cứu nhận một bệnh nặng. Bệnh nhân nữ khoảng 47 tuổi đang suy hô hấp nặng, huyết áp không ổn định, tim đập rất nhanh. Bệnh nhân được các bác sĩ, y tá cấp cứu tích cực trong khi người nhà đứng hết bên ngoài, ai cũng bịt khẩu trang v́ sợ lây bệnh.
Tôi được biết cô bị ung thư ṿm họng giai đoạn cuối. Lúc bác sĩ mở chiếc tả giấy ra mọi người đều phải bịt mũi, phần hậu môn bị hoại tử rất lớn. Bác sĩ hỏi người nhà: " Sao lại để đến mức này?". Họ bảo: " Mới có hôm qua à!" Bác sĩ lắc đầu.
Tối đó, tôi trực tại giường ba, tôi thấy cô giơ tay chới với, hơi thở cô rè rè... không một bằng tay nào dành cho cô. Chồng con cô chỉ ở bên ngoài, ngay cả thay tả cho cô cũng do điều dưỡng làm, họ xem cô là bệnh truyền nhiễm.
Cô nằm được một ngày th́ mọi chỉ số của cô chỉ c̣n số 0, bác sĩ gọi người nhà bảo đem về. Chồng cô bảo: " Chưa đến giờ tốt!". Vậy là cô được tiêm thuốc, được đưa máy thở để duy tŕ một cơ thể đă chết.
Từ lúc đó đến khoảng 2h sáng là thời gian cơ thể cô quằn quại, cô thở khè khè, cô rên rỉ trong họng, bàn tay cô cứ đưa lên không trung, cô chới với... Tôi rớt nước mắt, tôi thấy: "Sự cô đơn đến tàn nhẫn!"
2 giờ sáng là giờ tốt, gia đ́nh họ tập trung bên ngoài rất đông. Gia đ́nh giàu lắm đi toàn xe hơi h́nh như cũng danh gia vọng tộc. Mọi người bàn chuyện mua ḥm loại nhất, mua đất nghĩa trang nào, mới Thầy nào cúng... Ai cũng làm ra vẻ quan tâm đến việc làm ma chay cho cô mà họ quên đi cái cô cần lúc này là: "Một bàn tay nắm chặt để cô không chới với khi trút hơi thở cuối cùng!"
Rồi tôi tự hỏi: " Đám tang ŕnh rang là dành cho người sống hay người chết " ???
VietBF@sưu tập
|