Hai bà hàng xóm ngồi tán gẫu đầu ngõ, vừa quạt vừa kể chuyện con cái.
– Chị mấy cháu rồi? – Bà A hỏi.
– Nhờ trời, nhà em cũng được sáu đứa ạ! – Bà B đáp, giọng đầy tự hào.
Ông chồng của bà B ngồi trong nhà nghe thấy, đang nhâm nhi chén trà mà suýt sặc. Ông chống gậy bước ra, mặt đỏ gay, quát lớn:
– Cái gì? “Nhờ trời” à? Không có tôi thì ở đó mà “nhờ trời”!
Hai bà sững lại một giây, rồi cười nghiêng ngả. Bà B chớp mắt đáp khéo:
– Ừ thì cũng… nhờ trời cho em gặp được ông chứ bộ!
Ông chồng nguýt dài, nhưng miệng cũng nhoẻn cười, lẩm bẩm:
– Ờ, thế thì còn nghe được!
Tối hôm đó, bà B kể lại cho các con nghe, cả nhà cười lăn cười bò.
Cậu con trai út bảo:
– Bố đúng là “bảo vật” của mẹ rồi, không có bố thì làm gì có… sáu anh em con!
Ông bố cười ha hả, gật gù:
– Thấy chưa, công lao to như núi mà mẹ các con cứ bảo là “nhờ trời”!
Bà B liếc yêu, nói nhỏ đủ để ông nghe:
– Thì nhờ trời… cho mẹ con em chịu được bố bao năm nay đó!
VietBF@sưu tập