
Trên đời này, có những khoảnh khắc làm người ta nhớ mãi. Không phải vì nó rực rỡ, mà vì nó khiến ta thấy trái tim mình bỗng dịu lại. Tôi vẫn nhớ mãi khoảnh khắc ấy — khi một người phụ nữ tên Susan Boyle bước lên sân khấu Britain’s Got Talent trong bộ váy cũ kỹ, mái tóc chẳng mấy gọn gàng và gương mặt đầy tự tin.
Khán phòng khi ấy hơi ồn ào. Mọi người cười khúc khích, còn Simon Cowell – vị giám khảo nổi tiếng với cái nhíu mày quen thuộc – hỏi Susan bằng giọng nửa đùa nửa thật. Khi bà nói: “I’m 47 years old”, Simon khẽ nhướng mày, kiểu như muốn nói “già rồi mà còn thi hát à?”. Tôi tưởng thế là xong – lại thêm một màn trình diễn hài hước. Nhưng rồi chỉ sau một câu hát đầu tiên, cả khán phòng lặng đi. Tiếng hát ấy trong vắt, mạnh mẽ, và chứa đựng niềm tin giản dị mà vững chãi. Người ta đứng dậy, vỗ tay, còn Simon thì không nói được lời nào.
Vài tháng sau, Susan trở lại trong vòng bán kết. Vẫn dáng vẻ khiêm nhường, nhưng ai nấy đều dành cho bà những tràng pháo tay nồng nhiệt. Trước khi bà hát, Simon cầm micro, nói chậm rãi:
“Tôi muốn xin lỗi bà... vì thái độ của tôi trong buổi thi đầu tiên.”
Một lời xin lỗi ngắn thôi, nhưng nghe sao mà ấm. Susan mỉm cười, nụ cười hiền hậu như thể bà chưa từng để bụng. Tôi chợt nhận ra: người ta có thể tài năng, có thể nổi tiếng, nhưng chỉ khi biết cúi đầu xin lỗi, họ mới thật sự đáng kính.
Nếu Simon chọn cách gọi điện riêng, có lẽ lời xin lỗi ấy cũng đủ. Nhưng ông chọn nói trước hàng ngàn người. Và chính vì thế, nó trở nên đẹp hơn, sáng hơn.
Câu chuyện ấy khiến tôi tự hỏi: có bao nhiêu lần trong đời, ta vô tình làm ai đó tổn thương mà quên mất phải nói “xin lỗi”? Một lời xin lỗi đôi khi không cần hoa mỹ, chỉ cần được nói ra đúng lúc, bằng một tấm lòng thật.
Cảm ơn Simon Cowell, vì ông đã nhắc tôi rằng – khi trái tim biết khiêm nhường, thế giới này sẽ dịu dàng hơn rất nhiều.
VietBF@sưu tập