
Đã từng có những chiều, anh ngồi lặng bên ly cà phê nhỏ giọt, từng giọt rơi như nhỏ vào tim. Gọi tên em, một bóng hình mơ hồ giữa gió và mây. Em là tiếng vọng trong tâm tưởng, là giấc mơ mong manh anh nuôi bằng cô đơn và khát khao chưa rõ hình hài.
Nhưng rồi, một ngày, anh chợt hiểu:
Em không đến từ giấc mơ. Không qua sương khói hay những vần thơ trôi theo chiều gió.
Em phải là có thật giữa cuộc đơi này: là người con gái biết lắng nghe, biết yêu thương bằng những điều giản dị.
Là ánh mắt kiên nhẫn, là bàn tay dịu dàng chạm vào những phần gai góc trong anh.
Là sự hiện diện đủ đầy, không để anh trốn tránh thực tại, mà để cùng nhau sống trọn vẹn trong đó.
Khi anh biết rõ mình cần gì, không còn mơ hồ, không còn gọi sai tên em… thì anh bắt đầu thay đổi.
Anh học cách sống tử tế hơn, chân thành hơn.
Chăm sóc chính mình như cách anh sẽ yêu em: một tình yêu có thật, đủ sâu để bền lâu, đủ rõ để không lạc.
Giờ đây, ly cà phê sáng không chỉ có vị đắng.
Nó còn ấm, còn thơm, và có cả vị ngọt của niềm tin đang nảy mầm.
Vì anh biết:
Khi người ta đủ xứng đáng, đủ rõ ràng, đủ niềm tin với điều mình khao khát, thì duyên lành sẽ đến, lặng lẽ nhưng chắc chắn.
Ông trời sẽ se chỉ hồng, không cho người mơ mộng, mà cho người sống thật.
Và em: người tình nhỏ bé đang đến, không phải từ giấc mơ…
Mà từ một ngày rất thật, giữa đời thường đầy nắng.
VietBF@sưu tập