“Khi đi đến giữa cây cầu cuộc đời”
|
"Đời người vốn không dài. Mỗi sáng mở mắt, ta thêm một ngày để sống; một khi không còn tỉnh dậy, một đời đã khép lại. Ngưỡng bốn mươi giống như đứng giữa chiếc cầu: nhìn lại phía sau là tuổi trẻ hừng hực, nhìn sang phía trước là dốc xuống dài dằng dặc. Không còn bất tử như đôi mươi, không còn vội vã như tuổi ba mươi — đây là lúc con người vừa khao khát, vừa thấm thía sự hữu hạn.
Ở tuổi này, những 'tận thế' ngày xưa hóa ra chỉ là những mảnh vụn ký ức: một kỳ thi trượt, một tình yêu tan vỡ, một lần dở dang sự nghiệp. Thời gian chứng minh rằng chúng ta vẫn sống tiếp được, thậm chí còn sống đủ đầy hơn. Những điều từng làm ta mất ăn mất ngủ nay chỉ còn là dấu vết mờ nhạt. Nhìn lại, ta mới hiểu: chẳng có thất bại nào đủ sức chôn vùi cả một đời người, chỉ có chính ta mới làm được điều ấy.
Cái quý giá ở tuổi bốn mươi không còn là số tiền kiếm được trong một năm, chức danh in trên danh thiếp, hay ánh mắt của người đời nhìn ta. Thứ quý giá nhất là khoảng thời gian còn lại để trải nghiệm một cách bình thản: ngồi yên ngắm mưa rơi ngoài hiên, nghe tiếng con trẻ gọi tên mình, thấy cha mẹ vẫn còn cười khi ta bước qua cửa. Những khoảnh khắc ấy giản dị đến mức ta thường bỏ qua, nhưng khi mất đi rồi mới hiểu, đó là những mảnh ghép làm nên ý nghĩa thật sự của đời sống.
Cơ thể ở tuổi này bắt đầu nói với ta bằng ngôn ngữ riêng: cơn đau lưng khi ngồi quá lâu, nhịp tim dồn dập sau một đêm thức trắng, đôi mắt mờ đi khi chăm chú vào màn hình. Nó không trách móc, chỉ nhắc nhở rằng ta không còn nhiều thì giờ để coi nhẹ bản thân. Chăm sóc mình không phải là ích kỷ, mà là cách để tiếp tục hiện diện cho những người ta thương.
Bạn bè thu hẹp lại. Không còn những buổi tụ tập đông đúc, ồn ào, mà thay vào đó là vài gương mặt thân quen, ngồi cùng nhau uống một tách trà, nói ít mà hiểu nhiều. Người thật lòng không cần nhiều lời, chỉ cần có mặt khi ta cần. Tuổi bốn mươi dạy ta biết bỏ bớt sự phô trương, giữ lại điều cốt lõi.
Ước mơ vẫn cần, nhưng không còn mang hình dáng của tham vọng vô tận. Nó trở thành niềm háo hức nhỏ bé: học một kỹ năng mới, thử đi đến một nơi xa, đọc cuốn sách từng trì hoãn, viết vài dòng cho chính mình. Ước mơ giờ không còn là gánh nặng phải chứng minh với thiên hạ, mà là món quà nuôi dưỡng tâm hồn, khiến ta cảm thấy mình vẫn còn đang lớn lên.
Tuổi bốn mươi không phải là dấu chấm hết, mà là điểm mở đầu cho một cách sống khác: chậm rãi hơn, sâu lắng hơn, bớt chạy đua, bớt so đo. Thứ ta tìm kiếm không còn là 'ý nghĩa' xa vời, mà là trải nghiệm hiện tại: hơi thở đều đặn, một ngày còn được nhìn thấy ánh sáng, một bàn tay để nắm, một niềm vui nhỏ để nhớ.
Đời người rốt cuộc ngắn ngủi. Nhưng chính sự ngắn ngủi ấy khiến mỗi khoảnh khắc trở thành vô giá. Hãy trân trọng hôm nay, bởi chính hôm nay là câu trả lời rõ ràng nhất cho điều ta từng mải miết đi tìm."
VietBF@sưu tập
|
|
R10 Vô Địch Thiên Hạ
|
Release: 1 Day Ago
Reputation: 227023
|
|
|
Last Update: None
|
Rating: None
|