Theo như dư luận Trung Quốc mới đây xôn xao không phải chỉ là sự cô đơn của bà, mà là câu chuyện về một người phụ nữ đã chi gần 2 triệu nhân dân tệ (hơn 6 tỷ đồng Việt Nam) để mua sắm trực tuyến suốt nhiều năm, khiến người phụ nữ cảm thấy phiền toái khi liên tục bị người khác vay mượn tiền bạc nên lấy hết tiền mua đồ online vì không muốn cho ai mượn tiền.
Giữa lòng Thượng Hải hiện đại, có một căn hộ nhỏ chẳng khác gì một “kho hàng bỏ hoang”, nơi ở của bà Vương (bút danh), 66 tuổi, sống đơn độc nhiều năm qua. Nhưng điều khiến dư luận Trung Quốc xôn xao không phải chỉ là sự cô đơn của bà, mà là câu chuyện về một người phụ nữ đã chi gần 2 triệu nhân dân tệ (hơn 6 tỷ đồng Việt Nam) để mua sắm trực tuyến suốt nhiều năm, một cách tiêu tiền với lý do kì lạ sau đó.
Theo truyền thông địa phương, căn hộ của bà Vương ngập trong bưu kiện, với lối đi bị chắn gần như hoàn toàn bởi những thùng hàng chưa khui. Bà không còn chỗ ngủ cố định, phải chen chúc giữa đống đồ đạc chồng chất. Những mặt hàng được bà mua chủ yếu là đồ không thiết yếu: trang sức vàng, thực phẩm chức năng, đồ sưu tầm kỳ quái, và đủ loại sản phẩm “mua cho có”.
Không chỉ ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, tình trạng này còn gây phiền toái cho cả khu dân cư. Các kiện hàng cũ kỹ tỏa mùi ẩm mốc, thu hút ruồi nhặng và gián. Hàng xóm nhiều lần phản ánh vì lo ngại nguy cơ cháy nổ từ những vật liệu dễ bắt lửa.
Dù chính quyền địa phương đã nhiều lần đến hỗ trợ dọn dẹp, căn nhà vẫn nhanh chóng trở lại cảnh cũ. Bà Vương từng cho nhân viên vệ sinh dọn dẹp nhưng chẳng bao lâu lại tiếp tục mua chất đầy. “Tôi hài lòng khi tiêu tiền”, bà chia sẻ, không chút do dự.
Điều đáng chú ý là trước đây bà từng bán một căn nhà và tích lũy được số tiền lớn. Sau khi mua nơi ở mới, bà vẫn còn dư giả tài chính, đủ để sống thoải mái. Tuy nhiên, chính vì sự dư dả ấy, bà lại trở thành đối tượng thường xuyên bị người thân hỏi vay tiền. Không muốn bị làm phiền, bà quyết định “tiêu hết cho nhẹ đầu”.
Con gái duy nhất của bà hiện sinh sống ở nước ngoài, còn họ hàng đều ở xa, khiến bà sống trong cảnh một mình nhiều năm qua. Có lẽ, trong sự im lặng của một người cao tuổi, đằng sau những gói hàng vô tri lại là tiếng vọng của sự cô đơn, và một cách rất riêng để “tự lo” giữa cuộc đời không còn ai nương tựa.